[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 310 - Chương 310: Thẳng Thắn (7)

Chương 310: Thẳng thắn (7) Chương 310: Thẳng thắn (7)Chương 310: Thẳng thắn (7)

Từng câu từng chữ của anh như lưỡi dao sắc lạnh, anh nhìn vào chằm chằm cô, tiếp tục nói: "Anh vĩnh viễn nhớ, trong ngày mưa ở thành Bắc Kinh, đom đóm bay lập lòe trong mưa, em đồng ý làm vợ anh."

Ô Đào không thể nghe được nữa, chỉ cảm thấy trái tim mình như thắt lại, đau đớn: "Uẩn Niên, em —— "

Nhưng Diệp Uẩn Niên chợt thay đổi cách nói: "Em lại phát hiện ra mình sai rồi hả? Chẳng phải đã nói rồi sao, sai có thể đền bù, em còn rất có thành ý."

Ô Đào không nói lên lời.

Diệp Uẩn Niên chậm rãi giơ tay lên, dùng đũa chung gắp cho cô một miếng cá, rồi mới nói: "Chưa kể, anh cũng đã thay đổi, em chê anh quá hoàn hảo, làm em cảm thấy áp lực, nhưng bây giờ anh đã từ bỏ tất cả những gì mình từng có, chìm đắm trong những lạc thú của chủ nghĩa tư bản, Diệp Uẩn Niên của ngày xưa cũng đã không còn tồn tại."

Ô Đào lập tức nhớ lại, trước khi qua đời, ông Diệp từng gian nan mấp máy khóe môi, nói với cô. Ông ấy nói bọn họ đã phải trả giá, nói suýt nữa đã phá hủy đứa bé này.

Cảm xúc hối hận như đâm thẳng vào trong trái tim cô.

Diệp Uẩn Niên ngước mắt lên, đôi mắt đen láy của anh giống như vầng trăng sáng soi bóng xuống vực sâu trong ban đêm, yên tĩnh lại thanh thoát, nhưng cũng không thể dò được.

Anh nhìn cô, nói: "Ô Đào, anh cứ suy nghĩ tại sao em không cần anh, nghĩ rất lâu."

Lúc nghe thấy câu "Em không cần anh", Ô Đào lại rơm rớm nước mắt.

Cô không thể nghe được điều này.

Cô biết Diệp Uẩn Niên cố ý, bản thân anh muốn làm cô cảm thấy khổ sở nên mới nói như vậy, muốn dùng tình cảm để bắt giữ cô. Trong lòng cô biết rõ, nhưng bản thân cô không thể khống chế được.

Trong những năm gân đây, công ty ngày càng phát triển lớn mạnh, mọi người nhắc đến cô, đều nói cô rất lý trí, bình tĩnh, tàn nhẫn. Thậm chí, lúc Hà Tích Thanh rời đi, anh ta còn nói, tại sao em luôn lý trí như vậy.

Kỳ thực, cô lờ mờ nhận ra, không phải là vì cô trưởng thành có đủ lý trí, mà là vì người cô đối mặt không phải là anh. Từng câu từng chữ của anh như kim châm vào trái tim cô, mỗi một chữ đều dễ dàng kích động cảm xúc cô đã cố đè nén xuống, thậm chí cô còn không có cơ hội phản bác lại!

Diệp Uẩn Niên nhìn ánh lệ nơi khóe mắt của cô, thở dài nói: "Có phải em nghĩ anh cố tình, cố tình chọc cho em khóc không? Nhưng anh chỉ muốn nói cho em biết, em dỗ anh rời đi, dỗ anh ra nước ngoài, nhưng anh sống không tốt. Khoảng khắc biết được chân tướng, anh đã phản bội lại gia tộc, từ bỏ tất cả ước mơ trong suốt hai mươi năm qua, ném tất cả những gì anh từng kiên trì xuống Thái Bình Dương. Anh vẫn luôn sống cô đơn, chịu đựng rất nhiều đau khổ, ngoài lần ông nội chết ra, anh chưa bao giờ dám đặt chân trở về quê hương. Em nghĩ mình có thể nhắm mắt làm ngơ được?"

Ô Đào cúi đầu, nức nở thừa nhận: "Em không thể, em thật sự không thể."

Diệp Uẩn Niên lấy khăn tay ra, lau nước mắt giúp cô.

Ngón tay của anh thon dài, nhưng động tác lại rất dịu dàng: "Ô Đào, em đừng khóc, anh sẽ không nói gì nữa. Chỉ cần em đồng ý lại ở bên anh lần nữa, anh sẽ không nói gì cả."

Lúc Diệp Uẩn Niên rút tay cầm chiếc khăn tay trở về, cô nhìn thấy chiếc nhẫn đeo trên ngón tay của anh. Vì vậy, cô mở đôi mắt đỏ hoe, khàn giọng hỏi: "Anh đã từng có một vị hôn thê còn gì?"

Diệp Uẩn Niên: "Làm sao em biết?"

Ô Đào: "Mấy năm trước em từng tới Hương Cảng tham dự một hội nghị về bảo mật máy tính, trong phòng chưng bày có một bài báo về anh, trên đó có nhắc tới."

Diệp Uẩn Niên rủ thấp mi mắt xuống, nhìn về phía tay trái của mình, lúc hàng mi dài cong như cánh quạt của anh hạ xuống, trong mắt anh thoáng hiện ra hồi tưởng dịu dàng.

Trên ngón tay thon dài đó, là chiếc nhẫn rất đơn giản.

Anh khẽ nói: "Ừ."

Ô Đào mím môi lại, cô muốn hỏi, muốn biết những năm qua anh sống thế nào.

Diệp Uẩn Niên lại chủ động nói: "Giờ cô ấy đã không còn ở đây nữa."

Ô Đào hơi không hiểu "Không còn ở đây" là có ý gì, chẳng lẽ là đã qua đời?

Cô rũ thấp mi mắt xuống, thấp giọng nói: "Có vẻ em đã nhắc tới chuyện buồn của anh rồi." Diệp Uẩn Niên: "Vào lúc anh khổ sở nhất, cô ta đã an ủi anh, nhưng giờ đã qua rồi."

Ô Đào không nói gì.

Thật ra cô thừa nhận, lúc đọc được dòng chữ unmarried-wife trên bài báo ở Hương Cảng đó, có khoảng khắc cô đã rất đau lòng.

Nhưng đau cũng không có ích gì cả, cô sẽ không tiếp tục suy nghĩ nhiều, cũng sẽ không đi hỏi. Cuộc đời của cô, vẫn sẽ đi theo quỹ đạo mà cô mong đợi.

Con người ai chẳng có nỗi đau ngầm trong lòng, tại sao lại không thể tiếp tục sống?

Diệp Uẩn Niên nhìn Ô Đào: "Hà Tích Thanh đã đến công ty Apple sau khi tốt nghiệp tiến sĩ năm nay, cậu ta nhận được offer rất tốt, cậu ta sẽ không trở lại nữa đâu."
Bình Luận (0)
Comment