Chuong 314: Nau com (1)
Chuong 314: Nau com (1)Chuong 314: Nau com (1)
Ô Đào nhìn anh ta: "Tái Lâu, em đã không còn muốn nghĩ xem lúc trước em suy nghĩ như thế nào nữa, nhưng bây giờ, em đồng ý ở bên anh ấy, là vì anh ấy chưa tốt, chứ không phải vì anh ấy đủ tốt."
Lạc Tái Lâu hơi khựng lại, cau mày.
Ô Đào: "Giờ đã không còn sớm nữa, anh đi về đi, em phải nghỉ ngơi."
Sau khi tiễn Lạc Tái Lâu đi, Ô Đào cài chốt cửa lại, ngồi một mình ở trước bàn. Cô định đọc sách một lúc, nhưng lại không thể đọc tiếp được nữa, cô nghiêng đầu đi, nhìn thấy con búp bê, chính là con búp bê Diệp Uẩn Niên đã tặng cô.
Nhiêu năm trôi qua, con búp bê đã hơi bạc màu, nhưng vẫn còn nguyên vẹn.
Cô nhìn con búp bê, trong đầu không ngừng hồi tưởng tới mấy chữ "Không mấy vinh dự”.
Phải là chuyện gì, chuyện gì mà phải dùng từ "Không mấy vinh dự " để hình dung?
Cô không thể nào tưởng tượng nổi chuyện "Không mấy vinh dự" gì có thể liên hệ với Diệp Uẩn Niên phong quang vô hạn kia. Cô dời mắt đi, lại đặt suy nghĩ của mình vào trong trang sách.
Cô biết, trừ khi anh chủ động nói với cô, còn không, cô sẽ vĩnh viễn không hỏi đến.
Một đêm ngủ không ngon giấc, làm hôm nay Ô Đào ơi uể oải.
Cô thích nhanh chóng vượt qua mớ hỗn độn, chứ không thích trì hoãn mọi việc, những suy đoán mù quáng và suy nghĩ vẩn vơ khiến cô không thể ngủ ngon giấc được. Cô nghĩ, mình phải quên chuyện này càng sớm càng tốt.
Sáng sớm cô đến công ty, nhấp một ngụm trà, bắt đầu đắm chìm trong đống tài liệu, Trần Thông đến tìm cô bàn bạc ve chuyện thuê công ty kế toán chuyên nghiệp, nói là tới đây sẽ chia ra đi gặp mấy công ty kia, lại nói bộ phận tài vụ cũng thấy những tư liệu đó rất hữu dụng: "Chờ khi nào có thời gian, chúng ta sẽ mời bạn cô ăn cơm, chúng ta nên trịnh trọng cám ơn người ta."
Ô Đào: "Người đó bận lắm, chờ bao giờ có cơ hội rồi nói tiếp."
Trần Thông nghe thấy vậy, cũng đành phải gác chuyện này lại.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Bành Văn Nguyên hào hứng chạy vào: "Tôi đã tìm được một biện pháp tốt rồi!"
Trần Thông và Ô Đào cùng kinh ngạc hỏi: "Làm sao?”
Bành Văn Nguyên phấn khích nói: "Tôi có một cách rất hay có thể giúp công ty hạ chỉ phí sản xuất sản phẩm xuống!"
Trân Thông nghe thấy vậy, cũng rất hứng thú nói: "Biện pháp gì?"
Bành Văn Nguyên: "Chúng ta phải ra tay từ OEM()!"
(*)OEM: viết tắt của cụm từ tiếng Anh "Original Equipment Manufacturer", dịch là "Nhà sản xuất thiết bị gốc". Hiểu nôm na, hàng OEM là mặt hàng được sản xuất bởi một nhà máy hoặc doanh nghiệp chuyên thực hiện các công việc như cung ứng sản phẩm và sản xuất theo đơn đặt hàng của đơn vị đối tác.
Nói đến đây, anh ta giải thích.
Hiện tại, việc mua sắm của công ty Tam Hợp được thực hiện thông qua công ty liên doanh, hình thức mua sắm này được chia thành mua sắm bộ phận và mua theo OEM. Hình thức OEM là hình thức thuê gia công sản phẩm, bên khách hàng sẽ đưa ra yêu cầu với nhà cung cấp, để bên cung cấp gia công sản phẩm, sau đó dán nhãn hiệu của bên khách hàng.
Hiện tại, năng lực sản xuất phần cứng của công ty Tam Hợp còn chưa đạt yêu cầu. Vậy nên, bọn họ phải giao một số bộ phận chính cho công ty Nhật Bản, để bọn họ đặt hàng gia công bộ phận ở một công ty sản xuất khác, còn công ty Tam Hợp chỉ cần kiểm soát kế hoạch tổng thể và phát triển thiết kế phần mềm.
Bành Văn Nguyên: "Tôi nghĩ, chúng ta nên ra tay từ sản phẩm OEM, người Nhật Bản thu được lợi nhuận khá cao từ sản phẩm OEM, bọn họ phụ thuộc vào đơn đặt hàng của chúng ta, vậy nên chúng ta không cần phải chia quá nhiều lợi nhuận cho bọn họ. Chỉ cần chúng ta hạ giá thu mua của một số bộ phận xuống, vậy trong trường hợp không thay đổi chất lượng sản phẩm, chúng ta vẫn có thể hạ chi phí sản xuất xuống."
Sau khi nói xong, anh ta hơi thỏa mãn thở phào, có vẻ anh ta thật sự rất hài lòng với biện pháp này.
Ô Đào trầm ngâm nói: "Các nhà sản xuất Nhật Bản kiếm được bao nhiêu lợi nhuận từ sản phẩm OEM? Anh đã tìm hiểu chưa?"
Bành Văn Nguyên đắc ý nói: "Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ đây là một chiếc hộp đen với chúng ta, tôi nên đến Nhật Bản điêu tra, làm rõ tình huống này, như vậy còn hơn là chúng ta chẳng hay biết gì, đúng không?"
Trần Thông suy nghĩ rồi nói: "0 Đào, cô thấy thế nào?"
Ô Đào: "Chỉ còn một tháng nữa là sản phẩm mới của chúng ta sẽ được tung ra thị trường, nếu có thể đi sớm về sớm, nhanh chóng giải quyết vấn đề này, thì tôi thấy có khả năng, coi như là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Mấy năm nay, chúng ta hợp tác với Nhật Bản, chắc bọn họ cũng đã kiếm được không ít lợi nhuận từ chúng ta. Trước kia, chúng ta vẫn luôn chú trọng học hỏi kỹ thuật ở tầng dưới của bọn họ, nhưng về cơ cấu thượng tầng, hình thức hoạt động và phần trăm lợi nhuận thì chúng ta không biết gì cả."