[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 334 - Chương 334: Quả Lê (9)

Chương 334: Quả lê (9) Chương 334: Quả lê (9)Chương 334: Quả lê (9)

Ô Đào suy nghĩ, lại nói: "Không biết hôm nay Hà Húc Binh sẽ nghĩ như thế nào, sau khi trở về, anh ta có thể sẽ tung ra tin tức em có quan hệ bất chính với mọi người."

Diệp Uẩn Niên: "Quan hệ bất chính? Với anh sao?"

Ô Đào: "Ừ"

Diệp Uẩn Niên: "Tuy anh hy vọng tất cả mọi người trên đời này đều biết chuyện của chúng ta, nhưng anh cũng không thích chuyện truyền đi từ miệng anh ta."

Ô Đào: "Đúng vậy, em cũng nghĩ vậy, không biết anh ta sẽ bịa chuyện thế nào đâu."

Diệp Uẩn Niên nhíu mày, suy nghĩ rồi nói: "Anh có cách này."

Ô Đào: "Cái gì?"

Diệp Uẩn Niên: "Mấy ngày nữa em sẽ biết."

Ô Đào cẩn thận nói: "Uẩn Niên."

Diệp Uẩn Niên: "Ừ ?"

Ô Đào: "Em hiện đang là Phó tổng giám đốc của công ty Tam Hợp, đồng thời là giám đốc bộ phận R&D Diệp Uẩn Niên nhìn cô bằng ánh mắt đầy nghỉ ngờ.

Ô Đào: "Vì vậy, em không thể dính vào bất cứ tin tức quan hệ bất chính nào, sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty, vậy nên anh đừng làm xăng bậy."

Diệp Uẩn Niên: "Anh biết."

Nói đến đây, anh đột nhiên giảm tốc độ.

Ô Đào: "Sao vậy?"

Diệp Uẩn Niên: "Em xem, chỗ đó có một cái thôn."

Ô Đào nhìn sang, quả là có một cái thôn.

Diệp Uẩn Niên: "Hình như có quầy hàng ở đẳng kia, có vẻ là bán trái cây sản vật núi rừng, giờ còn ra đây bày bán, đoán chắc cũng không có ai mua, chúng ta qua mua một ít đi."

Ô Đào: "Được, giờ qua luôn."

Diệp Uẩn Niên quay đầu xe, đi vòng qua con đường đó, đỗ xe trước quầy hàng.

Mua sản vật núi rừng không cần phiếu gì cả, có thể mua bao nhiêu cũng được, giá cả còn tiện nghi, có quả óc chó, hạt dẻ, còn cả cẩu kỷ núi. Ngoài những thứ đó ra, còn có cả lê trắng.

Ô Đào không khỏi vui vẻ khi thấy quả lê kia, cô nói: "Chúng ta mua mấy cân lê đi." Diệp Uẩn Niên: "Anh không muốn mua thứ này."

Ô Đào: "Anh nếm thử đi, em nhớ ăn quả này rất ngon, bây giờ trong thành không thấy bán nữa."

Diệp Uẩn Niên: "Vậy em ăn đi, anh không muốn ăn."

Cố tình ông bác ngồi trông hàng còn nhiệt tình mời chào: "Lê này ngọt lắm, không ngọt không lấy tiền, để bác gọt một miếng cho các cháu nếm thử nhé, các cháu mua mấy cân đi."

Nói xong, đối phương còn cắt lê đưa cho Diệp Uẩn Niên và Ô Đào.

Diệp Uẩn Niên đột nhiên nói: "Đừng đưa cho tôi."

Giọng nói của anh trở nên lạnh lẽo, sắc mặt cũng khó coi, dọa ông bác bán hàng sợ hết hồn, đưa không được, không đưa cũng không xong.

Ô Đào không đành lòng thấy vậy , vội vàng nói: "Bác à, chúng cháu không mua lê đâu, cháu mua năm cân óc chó, hạt dẻ, thêm ít cẩu kỷ nữa."

Ông bác vội nói: "Được được được."

Ông bác vội bốc mấy thứ bỏ lên cân, vừa cân vừa nhìn Diệp Uẩn Niên bằng ánh mắt đề phòng, lại nhìn Ô Đào bằng ánh mắt đầy cảm thông.

Ô Đào muốn bù đắp cho ông bác bán hàng, nhưng thấy Diệp Uẩn Niên như vậy, ai biết anh nghĩ thế nào. Vì vậy, cô đành phải lấy tờ mười tệ đưa cho người ta.

Ông bác vừa thấy đồng tiền có mệnh giá lớn thế này đã nói: “A, cháu gái à, bác không có đủ tiền lẻ để trả lại cháu đâu, bác không có đủ tiên đâu."

Ô Đào vội nói: "Không cần trả lại đâu, bác cứ giữ lại hết đi."

Ông bác khăng khăng muốn trả lại tiền thừa, Ô Đào vội xách túi đồ, kéo Diệp Uẩn Niên đi lên xe.

Chờ đến khi ông bác đuổi tới, xe đã bắt đầu chạy, Ô Đào hạ cửa kính xe xuống: "Cám ơn bác, bác giữ lại số tiền đó mua chút đồ ăn ngon đi."

Ông bác cảm kích nói: "Tạm biệt, tạm biệt, cháu gái à, lần sau qua nhà bác ăn cơm nhét"

Ô Đào nhìn ông lão, cô không nói ra được cảm xúc trong lòng mình, nhưng nhìn chung là thấy vui.

Hồi trước nhà cô rất nghèo, vậy nên dù giờ có tiền, nhưng nhìn chung là cô vẫn khá tiết kiệm, mười đồng một phát đạn thật sự làm cô rất đau lòng, dù sao bắn xong là thôi. Nhưng bảo cô bỏ mười đồng ra để cho một ông lão như vậy, cô lại cảm thấy mười đồng này rất đáng giá.

Có lẽ tiền tài là như vậy, quan trọng là nó được tiêu vào mục đích nào.

Cô nghĩ, hôm nay nhất định là một ngày vui với ông bác kia.

Chiếc xe lại đi trên đường quốc lộ, Ô Đào liếc nhìn Diệp Uẩn Niên.

Anh nhìn về nơi phương xa, hiển nhiên là vẫn không vui.

Cô mềm giọng nói: "Anh sao vậy? Chẳng phải chúng ta đã thống nhất là, nếu có gì không vui, anh cứ nói thẳng cho em biết hay sao. Anh cứ thế này, em sẽ không biết làm thế nào cả?"

Cô nghĩ, đổi thành bất cứ ai khác trên đời này, ngay cả với người thân của mình, cô cũng không tốt tính đến vậy đâu.

Nếu anh không vui, cô có thể dỗ dành anh.

Diệp Uẩn Niên hít thật sâu, cuối cùng cũng gian nan nuốt xuống thứ gì đó.

Sau đó, anh mới khàn khàn giọng nói: "Không có gì." Ô Đào nghe được sự run ray trong giọng nói của anh, làm cô hơi đau lòng.
Bình Luận (0)
Comment