Chuong 335: Yet hau (1)
Chuong 335: Yet hau (1)Chuong 335: Yet hau (1)
Diệp Uẩn Niên lại nói: "Xin lỗi Ô Đào, vừa rồi thái độ của anh không được tốt lắm, em cho bác kia mười đồng tiên, cám ơn em đã giúp anh bù đắp sai lầm của anh."
Ô Đào: "Thật ra cũng không có gì cả, chắc bác đó đang rất vui, ông ấy không quan tâm đến chút chuyện nhỏ này đâu. Với lại, anh lái xe qua đó mua đồ, cũng là nhìn ông ấy lớn tuổi phải đi ra ngoài bán hàng, vẫn là anh nhắc nhở em đấy."
Diệp Uẩn Niên: "Anh chỉ không thích ăn quả lê thôi, nếu em muốn ăn, em có thể mua, nhưng đừng khuyên anh ăn, anh không bao giờ muốn ăn lê đâu."
Ô Đào trầm mặc nhìn anh, một lát sau, cuối cùng cô cũng nhẹ nhàng nói: "Được, em nhớ rồi, Uẩn Niên không thích ăn quả lê, cái này quả này ăn không ngon, Uẩn Niên không bao giờ muốn ăn, sau này em cũng không ăn, em sẽ cùng không ăn với anh."
Diệp Uẩn Niên nghiêng đầu nhìn Ô Đào.
Ô Đào phát hiện ra ánh mắt của anh đã bình tĩnh lại, cũng trở nên dịu dàng.
Khoảng khắc bốn mắt nhìn nhau, anh giật giật khóe môi, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Giờ cũng không còn sớm nữa, anh đưa em về."
Sau khi về đến nhà, Ô Đào ăn đơn giản một chút đồ ăn, sau đó lại đun một ấm nước nóng để tắm, tắm xong lại dọn dẹp nhà cửa một chút, lúc dọn dẹp, trong đầu cô không ngừng hiện ra bộ dáng của Diệp Uẩn Niên.
Cô nhớ rất rõ bóng dáng của anh, cái mũi cao thẳng, phía dưới mà bờ môi hơn mỏng và đường viền hàm dưới thẳng tắp, anh vẫn luôn thanh lạnh tuyệt đẹp như lúc còn nhỏ khi đó.
Chỉ là trước kia anh có yết hầu không, hình như là không có, thì ra con trai sau khi dậy thì thì mới mọc ra yết hầu sao?
Yết hầu mới xuất hiện của anh bộ dạng góc cạnh rõ ràng, nhưng vẫn rất đẹp, đặc biệt là khi hơi ngẩng cằm lên, lộ ra rõ ràng một đường cong sắc bén, nhưng mà cô cũng cảm thấy rất đẹp, cũng vừa cảm thấy mong manh.
Cô nghĩ như vậy, thậm chí có một loại xúc động muốn ôm chầm lấy anh, dỗ dành anh, giống như là khi ôm lấy còn búp bê Tây Dương kia.
Cái này làm cho cô có chút bối rối, lại cũng có chút bực bội.
Lúc này, điện thoại cục gạch vang lên, cô bắt máy, nhưng phía bên kia là một nhà buôn bán ở Hong Kong mà cô từng quen lúc trước.
Hiện tại các linh kiện của bọn họ đều là được nhập khẩu từ Nhật Bản, nhưng lúc ấy vì có nhiều con đường mua bán khác nhau nên cũng từng tiếp xúc với bên Hong Kong, nhưng mà bởi vì đủ các loại nguyên nhân, cuối cùng cũng không thể hợp tác thành công, nhưng mà bởi vì người thương nhân Hong Kong này là cô tu mình bay qua đó nói chuyện bàn bạc, cho nên vẫn luôn giữ liên lạc với người Hong Kong này, thỉnh thoảng gọi điện thoại đến quan tâm tình hình hiện tại của đối phương một chút.
Ngày hôm qua, cô liên hệ với người thương nhân Hong Kong này, thật ra ý định là hy vọng đối phương giới thiệu cho cô một nhà máy sản xuất phù hợp, cô muốn mua lại, đối phương cho rằng hiện tại là không thích hợp, nhưng vẫn sẽ lưu ý giúp cô.
Đây đúng là cũng không dễ dàng gì, nếu như việc sản xuất kinh doanh phát triển tốt thì cũng không có người nguyện ý bán nhà xưởng của mình.
Huống hồ người đại lục ở trong mắt người Hong Kong, đơn giản là không khác gì một người nhà quê, đại khái đều là qua chỗ bọn họ đốt tiền, cho dù có thể lấy ra nhiều tiền hơn nữa tới mua thì bọn họ cũng đều cảm thấy là người nhà quê đang bùng phát, cũng không có ai thật sự để vào trong mắt đâu.
Nhưng mà lần này người thương nhân Hong Kong kia lại là nói ra một sự kiện, thì ra Đài Loan có một nhà xử lý văn bản tiếng Trung, phương pháp nhập tiếng Trung vào máy chính là phương pháp của Thương Hiệt(*), lúc trước vô tình gặp được cho nên anh ta nhập khẩu một lô máy in, ai ngờ lúc đó nhìn nhầm, một lô máy in đó vậy mà lại là máy in nhiệt, ở thị trường Hong Kong căn bản không dễ bán được, loại này phải dùng giấy in nhiệt chuyên dụng, hơn nữa cũng không thể sử dụng trong thời gian lâu dài.
(*) Là một nhân vật thân thoại Trung Hoa, được suy tôn là thánh tổ của chữ Hán.
Hiện tại lô máy in kia đang bị ép ở trong khó vẫn mãi chưa xuất ra được, hiện tại anh ta muốn thanh lý sạch sẽ, xem thử có thể bán ra với giá thấp hay không, tùy tiện đưa ra một số tiên cho công ty Tam Hợp, có lẽ công ty Tam Hợp còn có thể tận dụng một chút một vài món linh kiện chủ chốt ở bên trong.
Lúc mới bắt đầu Ô Đào cũng không để ý, sau đó lại đột nhiên có một cái chủ ý, lập tức vội hỏi: "Lô máy in nhiệt này tâm khoảng bao nhiêu cái? Mọi người có ý định ra giá là bao nhiêu? Anh cũng biết, những máy in nhiệt này không dễ bán, trước mắt sản phẩm của chúng tôi cũng không cần loại máy đóng dấu này, chúng tôi chỉ có thể suy xét lại xem thế nào."