Chuong 336: Yet hau (2)
Chuong 336: Yet hau (2)Chuong 336: Yet hau (2)
Đối phương nghe Ô Đào nói như vậy thì có chút uể oải: "Cũng chỉ khoảng 300 chiếc, mấu chốt là chiếm dụng kho hàng của chúng tôi, một thời gian dài thì cũng là một vấn đề đáng lo ngại, nếu như các cô muốn thì 800 đồng tiên một máy đi."
Ô Đào: "300 đài, 800 đồng tiền một máy chính là 24 vạn, đây cũng là không phải số lượng nhỏ."
Đối phương liền buông tiếng thở dài: "Đây là giá cả thấp nhất rồi, chúng tôi cũng bị thâm hụt tiền, nếu không phải suy xét đến nó chiếm diện tích kho hàng, muốn mau chóng thanh lí bán ra ngoài, thì tôi cũng không đến mức tìm đến tổng giám đốc Giang."
Ô Đào thấy vậy, cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, nói: "Vậy để chúng tôi suy nghĩ lại, ngày mai sẽ trả lời các anh sau."
Người thương nhân Hong Kong kia cũng liên tục nói: "Được, vẫn cứ thương lượng tiếp đi, thật ra giá này cũng đã rất tiện nghi rồi, các cô hủy máy in nhiệt này đi thì linh kiện trong đó vẫn có thể dùng lại, đều là mới, chưa có dùng bao giờ." Sau khi tắt điện thoại đi, cả người Ô Đào tỉnh thần đều phấn chấn lên, cô đã nghĩ tới một chiêu tàn nhẫn.
Cô lập tức gọi điện thoại cho Trần Thông, nói ra suy nghĩ của chính mình: "Chúng ta tiêu hơn hai mươi vạn nhập về 300 máy này, sau đó lại để ở trước cửa tiệm đặt cùng với máy xử lý Tiếng Trung của chúng ta, giá cả thì sao, đương nhiên là rẻ hơn, chỉ bán hai ngàn khối, tuyệt đối có thể bỏ xa cái máy năm ngàn khối của bọn họ, ai muốn rẻ thì tìm đến chúng ta, được, cứ bán nó với giá hai ngàn khối, hai ngàn khối, bọn họ không mua được thì bọn họ cũng không bị lừa! Kỳ vọng của khách hàng cũng sẽ hạ thấp xuống! Chờ đến khi bọn họ mua trở về, dùng thử sẽ biết, thứ này vì rẻ nên cũng không dùng tốt, một đám khổ cũng không nói nổi, lúc này bọn họ liền biết máy in nhiệt và máy in phản ứng nhiệt là khác nhau, lúc đó bên phía chúng ta sẽ tỏ vẻ có thể đổi trả hàng, hai ngàn mua lại còn một ngàn là được."
Cuối cùng cô nói: "Dù sao người biết mua muốn mua loại tốt khẳng định phải tốn hai vạn để mua, không hiểu gì muốn mua đồ rẻ, dựa vào cái gì tốn hai ngàn không mua, nhất định phải mua 5000 của bọn họ?"
Đương nhiên loại năm ngàn kia càng cao cấp hơn loại hai ngàn, nhưng nếu nghiên cứu thật kỹ thì cũng sẽ không hiếm lạ cái máy 5000 này!
Trần Thông ở đầu dây bên kia ngạc nhiên nửa ngày, cuối cùng mới phát ra một tiếng cười ầm lên: "Được được được, cái biện pháp này được! Cứ làm theo cô nói dil 24 vạn, chúng ta còn thiếu một chút tiền này sao, không thiếu, nhanh chóng chuyển hàng lại đây, đến lúc đó chúng ta bày hai cái máy ở trước cửa hàng, như vậy chắc là đủ rồi! 24 vạn cho đống máy này, không mong có thể kiếm được tiền, chính là đang làm hỏng chúng nó!"
Ô Đào: "Được, ngày mai tôi sẽ lập tức liên hệ với người thương nhân Hong Kong kia, chúng ta nhập hết đóng máy móc kia lại đây!"
Trần Thông ha ha cười: "0 Đào, nhờ có em, thật sự là nhờ em đó, cái này gọi là cái gì, gậy ông đập lưng ông, tôi xem xem đám người Khoa Tân kia còn có thể lên mặt được hay không!"
Bản thân Ô Đào cũng rất vui vẻ, mặc kệ như thế nào, đây là một biện pháp phá vỡ cục diện, lúc này, mấy ngày u ám đúng là tan thành mây khói!
Hai người lập tức thương lượng bàn bạc một phen, chuyện này là phải nên làm như thế nào, đến lúc đó bên phía giám đốc marketing nói như thế nào, đều thương lượng thật sự kỹ càng tỉ mỉ, nhất thời Ô Đào lại nói lên chuyện mình quen biết với Diệp Tĩnh, nói cho Trần Thông biết lý lịch của Diệp Tĩnh, cuối cùng nói: "Nhưng mà theo lý lịch cùng kinh nghiệm làm việc của đối phương, chúng ta cần phải chỉ mạnh tay, đưa ra mức lương cao."
Trần Thông bàn tay vung lên: "Hiện tại chúng ta nhất thiếu chính là loại nhân tài có tố chất chuyên nghiệp cao như thế này, đặc biệt là nhân tài cao cấp có kinh nghiệm ở nước ngoài! Chúng ta phải ra cả vốn gốc, hai ngày này, em nghĩ cách đem cô ấy hẹn ra, để tôi nói chuyện với cô ấy xem, nếu như có thể, chúng ta phải nhanh chóng giữ chặt lấy người!"
Ô Đào: "Được."
Lập tức hai người hứng thú bừng bừng nói chuyện với nhau, lại nói về tổ điều tra lần này, Trần Thông hoài nghi có người ở sau lưng phá rối, ngáng chân bọn họ, phân tích một lúc lâu.
Chờ đến khi cúp điện thoại thì cũng đã không còn sớm nữa rồi, Ô Đào uống một miếng nước giải khát, sau đó thì tắt đèn đi ngủ.
Chỉ là trong nháy mắt đèn tắt lại kia, cô đột nhiên nghĩ tới.
Nhớ tới ký ức về quả lên nhỏ. Kia một ngày, anh cùng cô đi qua giếng vương phủ, mua đồng hồ cho cô, còn cùng nhau mua trái cây, bọn họ mua quả lê nhỏ.
Quả lê ăn giòn giòn ngọt ngọt vô cùng ngon.
Sau đó, chập chiều tối ngày đó bọn họ cùng đi sông Thanh Hà xả nước, cửa tây Thanh Hoa, cô cũng chọn một quả lê trắng, Hà Tích Thanh còn lấy những miếng lê trắng nhỏ người nông dân đã cắt ra đưa cho cô, để cho cô ăn.