[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 337 - Chuong 337: Yet Hau (3)

Chuong 337: Yet hau (3) Chuong 337: Yet hau (3)Chuong 337: Yet hau (3)

Ngay vào lúc đó, ánh mắt của cô đảo qua, trong tâm mắt đều là bóng dáng an tĩnh im lặng kia.

Trong bóng đêm, trái tim của Ô Đào phảng phất như bị một vật nhọn đâm vào, cô lập tức hiểu ra.

Ngày hôm đó, hình ảnh chợt lóe lên kia không phải là ảo giác của cô.

Trái tim của Ô Đào đau đớn như bị vật nhọn đâm vào, liều mạng nắm chặt tay lại mới tìm được lại cảm giác.

Cô đã từng hỏi anh, anh cũng không trả lời, cô đã lờ mờ đoán được, nhưng mà lại không dám nghĩ lại.

Lúc ấy Diệp Uẩn Niên, là làm như thế nào để gom đủ tiền vé máy bay trở về Trung Quốc, là làm như thế nào để gạt người trong nhà qua đây, nhìn thấy cũng không dám lại gân, thậm chí thời điểm bị cô phát hiện, anh thế mà lại còn né tránh.

Giây phút này Ô Đào gần như là không thể hô hấp được, cô không thể nào tưởng tượng được, cũng không dám tưởng tượng nỗi đau một khắc đó của Diệp Uẩn Niên. Tay cô trở nên run ray cô sờ vào điện thoại cục gạch ở đầu giường, nghĩ nghĩ một lát mới lấy điện thoại gọi cho Diệp Uẩn Niên.

Chỉ là chuông vừa vang lên nửa tiếng, điện thoại đã được kết nối.

"Anh ——" Ô Đào thở sâu, làm cho bản thân mình bình tĩnh trở lại, tận lực cố gắng thả lỏng ra: "Anh còn chưa ngủ sao?"

"Ừ, vừa rồi đồng nghiệp ở công ty bên nước Mỹ liên hệ với anh, vừa mới xử lý xong việc ở công ty, lúc nãy có phải em đang bận hay không?”

Ô Đào vừa nghe đã hiểu: "Anh gọi điện thoại cho em à?"

Diệp Uẩn Niên: "Gọi hai lần, điện thoại của em vẫn luôn đang trong cuộc trò chuyện."

Ô Đào: "Sau khi em trở về vốn dĩ muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng mà đầu tiên là có một người thương nhân Hong Kong gọi đến nói với em về lô hàng của bọn họ, em cảm thấy cơ hội không tồi, thế là lại gọi điện thoại thương lượng chuyện đó với Trần Thông, đương nhiên nhắc đến nữ sĩ Diệp mà anh đã giới thiệu với em ngày hôm nay, bọn em đều cảm thấy cũng rất tốt, cho nên thương lượng xem làm như thế nào mới có thể mời tôn Phật này đến, thế là tốn nhiều thời gian." Diệp Uẩn Niên: "Anh biết, công việc của em rất vất vả, gọi hai lần đều không kết nối được, liền đoán chắc là em đang bận công việc, dù sao ——"

Anh thấp giọng nói: "Nếu như là việc riêng, chắc là em sẽ không gọi điện lâu như vậy, một phút hơn một đô la lận mà.”

Ô Đào ngẩn ra, liền nhịn không được muốn bật cười, sau khi cười xong, lại bất đắc dĩ nói: "Vẫn còn ổn, ngày đó chính là tùy tiện nói cho vui mà thôi."

Diệp Uẩn Niên đầu dây điện thoại bên kia cũng cười.

Tiếng cười truyền qua tín hiệu điện thoại di động cục gạch vẫn rất êm tai như cũ, âm thanh tram thấp ôn hòa, trong lúc hoảng hốt Ô Đào cảm thấy, lại trở về thời gian anh còn là niên thiếu, anh vẫn là người thiếu niên đứng ở dưới ánh mặt trời kia.

Ô Đào nhấp môi, cuối cùng nói: "Uẩn Niên, em đột nhiên rất nhớ anh, rất nhớ anh."

Tiếng hít thở đầu điện thoại bên kia giống như là bị ngừng lại trong nháy mắt.

Thật ra những lời này, sau khi cô nói xong, trên mặt của cô cũng trở nên nóng rát.

Cô chưa từng nói với người khác như vậy trước kia.

Nhưng mà Ô Đào vẫn tiếp tục nói: "Trên đời cho dù là bất kỳ ai, cũng đều chưa từng khiến em có loại tâm trạng này."

Cái mũi của cô chua lên, có hơi muốn khóc, nhưng mà vẫn cố gắng nhịn xuống: "Thật là xin lỗi, có một số việc có thể em quên mất, cho nên không để ý đến tâm trạng của anh, nhưng mà quả lê trắng trong trí nhớ của em chính là đặc biệt giòn ngọt, có thể là bởi vì năm ấy ở giếng vương phủ, là anh mua cho em ăn. Lúc ấy mua trở về, phân cho mọi người ở trong viện nhỏ, mọi người đều nói ăn rất ngon, em cảm thấy trong viện của chúng em đều bay đầy vị ngọt của quả lê trắng."

Diệp Uẩn Niên ở đầu dây bên kia cũng nói với cô: "Ô Đào, anh đã biết."

Ô Đào vừa rồi khi nói cái này cảm xúc có hơi kích động, cô ấy cố gắng bình tĩnh lại: "Thật ra cũng không có việc gì, anh đi ngủ sớm một chút đi, em chỉ là đột nhiên muốn nói một chút thôi."

Diệp Uẩn Niên: "Ừ, ngủ đi, anh cúp điện thoại đây."

Thế là điện thoại nhanh chóng ngắt kết nối.

Sau khi cúp điện thoại, Ô Đào vẫn là có chút buồn bã cùng mất mát, cô cảm thấy trái tim của mình đang lơ lửng ở một nơi nào đó, không có gì điểm dừng chân.

Anh không có bất kỳ đáp án nào, nhưng có lẽ trong lòng vẫn không dễ chịu như cũ, có lẽ hoàn toàn không nghĩ đề quả lê trắng ở giếng vương phủ năm đó.

Cô cứ rối rắm như vậy, lại căn bản không ngủ được, thế là đứng dậy đi vào thư phòng, nghĩ là sẽ đọc sách một lúc, nhưng cố tình lại không thể xem được, thế là dứt khoát mở máy tính ra, đi xem xét tư liệu tiến triển dây chuyền của nhà xưởng do phòng nghiên cứu cung cấp gần đây, cứ như vậy sau khi xem một lúc thì lại hoàn toàn đắm chìm trong đó.
Bình Luận (0)
Comment