[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 338 - Chuong 338: Yet Hau (4)

Chuong 338: Yet hau (4) Chuong 338: Yet hau (4)Chuong 338: Yet hau (4)

Cô thích xem những số liệu nghiên cứu vào trong mắt người ngoài chính là những thứ buồn tẻ, từ trong đó tìm ra được quy luật của nó, cái này sẽ làm cho cô quên đi một ít chuyện đau lòng khổ sở.

Ngay lúc cô đang tập trung xem xét thì điện thoại cục gạch đột nhiên vang lên.

Cô nhìn thử thời gian, đã hơn mười một giờ đêm, tuy rằng có hơi bất ngờ, nhưng mà cũng sợ công ty có chuyện gì, nên vội vàng nghe máy.

Âm thanh đầu dây điện thoại bên kia có hơi gấp gáp: "Ô Đào, Em... Ngủ rồi sao?"

Ô Đào: "Vẫn chưa ngủ."

Diệp Uẩn Niên: "Anh đang ở ngoài cửa lớn nhà em."

Ô Đào nghe thấy cái này, trực tiếp ngây ngốc.

Diệp Uẩn Niên: "Em mở cửa đi, anh chỉ muốn nhìn em một chút."

Ô Đào vội buông công việc trong tay xuống, đứng dậy lao ra đi, đi ra cổng lớn, cô vẫn là nhỏ giọng hỏi lại: "Uẩn Niên?" Ngoài cửa lập tức truyền đến âm thanh của anh, âm thanh rất tram thấp: "Anh đây."

Trong nháy mắt trái tim Ô Đào đập nhảy lên đến tận cổ, mặt đỏ tới mang tai, cô thở sâu, mở then cửa ra.

Theo một tiếng "Ken két ——", cửa gỗ đỏ tham được đẩy ra, cô thấy được người đàn ông đứng ở dưới ánh trăng kia.

Trong con ngõ cổ xưa yên tĩnh dưới ánh trăng vô cùng yên tĩnh, người đàn ông cao thẳng tắp ấy đang nhìn cô, trong khoảnh khắc ấy con ngươi đen nháy của anh như có lửa bùng lên.

Hô hấp của anh có hơi dồn dập, lại đang nỗ lực khắc chế nó.

Ô Đào cắn môi: "Tại sao anh lại đến đây lúc này vậy?"

Diệp Uẩn Niên rũ mắt, yên lặng nhìn cô, thấp giọng nói: "Em nói em nhớ anh, mà anh cũng nhớ em nữa."

Trái tim Ô Đào trở lên bủn rủn, cô ngưỡng mặt, nhìn anh đang gần trong gang tấc, ánh trăng ôn nhu phất qua khuôn mặt anh, làn da trắng lạnh phảng phất nhiễm một tầng ánh sáng màu hồng nhạt, cái này làm cho anh giống như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp đã được ánh trăng gột rửa.

Ánh mắt của cô dừng ở trên yết hầu của anh.

Cô thấp giọng nói: "Lúc anh đi, nơi này không có 一一"

Diệp Uẩn Niên: "Không có cái gì?"

Ánh mắt của Ô Đào liền dừng ở trên yết hầu của anh.

Mặt Diệp Uẩn Niên càng đỏ hơn: "Có, khả năng là không thấy được."

Anh thấp giọng giải thích: "Anh khả năng là dậy thì chậm hơn người khác một chút."

Ô Đào: "Vậy anh ngẩng cằm lên đi, em muốn nhìn."

Diệp Uẩn Niên nhấp môi, bất đắc dĩ.

Ô Đào cố chấp mà nhìn anh.

Vì thế mặt anh lại càng đỏ hơn, anh hơi hơi ngẩng cằm, thân thể cúi xuống.

Đây là ý tứ muốn cho cô xem.

Ô Đào liền nâng ngón tay lên, nhẹ nhàng mà chạm vào nó, tuyến cổ của anh quả nhiên là tuyệt đẹp giống như cô nghĩ lúc nãy, yết hầu cong lên hình cung cũng sẽ không sắc bén quá mức. Cô thấp giọng nói: "Lúc anh đi, chính là không có."

Hô hấp của Diệp Uẩn Niên càng dồn dập hơn, mặt lại giống như bị thiêu hồng cả lên, trong con ngươi càng giống như bị bốc cháy, anh nghẹn ngào nói: “Anh có."

Thời điểm anh đi, thật ra đã là 18 tuổi, làm sao có thể hoàn toàn không có chứ, là bản thân cô căn bản không chú ý đến.

Đúng lúc này, Ô Đào nhón mũi chân lên, dùng môi nhẹ nhàng mà hôn lên nơi đó.

Chỉ là một nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt nước một chút mà thôi, nhưng thân thể của anh lại căng chặt trong nháy mắt.

Ô Đào cố gắng nhón chân, hai tay nhẹ nhàng đỡ ở trên vai anh, dùng môi tinh tế mà miêu tả độ cung của yết hầu kia.

Cô có thể cảm giác được, yết hầu kia đang kịch liệt mà hoạt động, run rẩy, mà thân mình của anh cũng đang run rẩy đến cực điểm.

Cô lại buông anh ra, cúi đầu: "Em phải đi về rồi, anh cũng trở về đi."

Âm thanh của cô đặc biệt thấp, thậm chí còn không dám nhìn vào đôi mắt của anh.

Diệp Uẩn Niên cứng đờ căng chặt người mà đứng ở nơi đó, hai mắt của anh gắt gao nhìn chằm chằm môi Ô Đào, bờ môi thấm ướt kiều diễm ướt át, đó là chỗ vừa rồi hôn lên yết hầu của bản thân anh.

Anh thở sâu, dùng âm thanh gần như là âm thầm, nói: "Anh đi rồi, em đóng cửa lại."

Nói xong, anh gân như là dùng hết toàn bộ sức lực của mình để xoay người lại.

Ô Đào cùng Trần Thông bàn bạc với người thương nhân Hong Kong về chuyện mua bán, tu nhiên cũng sẽ có một đồng nghiệp bộ phận mua hàng đi tiếp nhận, cô lại gọi điện thoại cho người thương nhân Hong Kong để xác nhận lại, xem như là đem chuyện này thống nhất như vậy.

Người thương nhân Hong Kong kia vô cùng vui mừng, liên thanh mà nói cuối cùng cũng giải quyết được một cái tâm sự, còn nói sẽ giúp cô để ý chuyện thu mua nhà xưởng.

Đối với cái này, Ô Đào cũng cảm thấy vui mừng, cô vẫn luôn có thể duy trì quan hệ tốt đẹp với các nơi hợp tác, gặp được loại chuyện như này, xem như đôi bên cùng có lợi, vê sau gặp phải chuyện gì, mọi người cũng đều có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Bình Luận (0)
Comment