Chuong 342: Hay tuong tuong (4)
Chuong 342: Hay tuong tuong (4)Chuong 342: Hay tuong tuong (4)
Vương Á Tương nhớ lại trước kia, thở dài nói: "Từ nhỏ anh ấy chính là một thiên tài, là thiên tài chân chính, đã gặp qua là không thể quên được, anh ấy đối với mọi người đều rất lãnh đạm, liền cảm giác không có chuyện gì có thể được anh ấy đặt ở trong mắt, không nghĩ tới thế mà các cậu lại là người yêu của nhau."
Đôi mắt Ô Đào nhìn bãi đỗ xe phía trước, mọi người vừa vừa tan họp, đều đang đi về lái xe của mình, người rất nhiều, cô muốn lược từ từ, cho nên cũng chỉ tùy ý nghe Vương Á Tương nói chuyện.
Vương Á Tương: "Đúng rồi, mấy ngày hôm trước mình còn nhìn thấy dì Diệp, hỏi tới, dì Diệp hỏi vài câu, nhưng mà cũng không nhiều lời, liền vội vàng đi rồi, cậu đã đi gặp dì ấy chưa?”
Ô Đào nghe, liền hiểu ra, cô ấy nói dì là mẹ của Diệp Uẩn Niên, liền bình tĩnh nói: "Không."
Vương Á Tương: "May năm trước chú Diệp đã nhắc tới chuyện này, hiện tại cấp bậc rất cao, lần trước chuyện của ba mình, còn may mà có chú Diệp đó. Công ty của các cậu cũng không có gì bối cảnh gì lớn đúng không, cậu gả đến nhà anh ấy, về sau xem như không cần sâu nữa rồi."
Ô Đào: "Mình còn có việc, đi trước đây."
Vương Á Tương vội gật đầu: "Được!"
Ô Đào lái xe, nghĩ tới lời Vương Á Tương nói, nhưng mà trong lòng cũng không quá để ý, cô chỉ là không quá nguyện ý nghe đến chuyện nhà anh mà thôi.
Cô tin tưởng, lấy năng lực hôm nay của mình, sẽ không đi để ý nhà bọn họ như thế nào.
Cô cũng tin tưởng, năm nay Diệp Uẩn Niên 30 tuổi, có cũng đủ năng lực giữ gìn mối tình cảm này của hai người.
火火火火火火火火火火火炎
Buổi chiều, Diệp Tĩnh tới, khác với nhã nhặn hôm chủ nhật, hôm nay cô ấy mặc một bộ tây trang của nữ ngắn gọn, nhìn qua vô cùng chuyên nghiệp ưu nhã.
Ô Đào tự mình xuống lầu đi đón cô ấy, đi lên văn phòng điều hành ở trên tầng ba, sau đó Trân Thông nghe được tin tức, cũng đi ra ngoài đón, lúc sau mọi người cùng nhau đi vào văn phòng nói chuyện.
Diệp Tĩnh tự nhiên cảm giác được công ty Tam Hợp coi trọng cô ấy, cũng rất là vui mừng, mọi người xem như thẳng thắn đối đãi với nhau, nói chuyện một chút về lịch sự phát triển và hiện trạng của công ty Tam Hợp, cũng nói lên ý tưởng về phương diện quản lý tài vụ sau này, đương nhiên Trần Thông cũng đơn giản tìm hiểu bối cảnh trước kia của Diệp Tĩnh, hai bên nói chuyện vô cùng hào hợp, Ô Đào đại khái có thể cảm giác được, Trần Thông là muốn không tiếc bất kỳ giá nào muốn giữ Diệp Tĩnh lại.
Trước khi sắp chia tay, Trần Thông trịnh trọng mà bắt tay cùng Diệp Tĩnh, tự mình đưa ra ngoài văn phòng, lại bảo Ô Đào phải chiêu đãi Diệp Tĩnh thật tốt, mang theo Diệp Tĩnh đi tham quan các phòng trong công ty: "Đi dẫn nữ sĩ Diệp tìm hiểu một chút về văn hóa công ty khoa học kỹ thuật Tam Hợp chúng ta đi."
Ô Đào: "Cái này cứ yên tâm, hôm nay toàn bộ thời gian của tôi chính là làm hướng dẫn du lịch."
Mọi người vừa nghe, đều cười rộ lên.
Nhất thời hai người đi ra khu làm công, đi tới bên cạnh cửa sổ bằng kính sát đất phía trước, nhìn phong cảnh bên ngoài, Ô Đào tự mình bưng cà phê cho Diệp Tĩnh.
Diệp Tĩnh cảm ơn, cười nói: "Tổng giám đốc Trần của cô là một người rất thú vị."
Ô Đào: "Tổng giám đốc Trần đây là đang thèm khát nhân tài, buổi tối hôm trước tôi vừa trở về liền nhắc với anh ấy, anh ấy hận không thể lập tức nói chuyện với cô."
Có thể nhìn ra được, Diệp Tĩnh cũng không phải cái loại người sẽ áp chế chào giá, cho nên cô cũng không tiếc nói ra những lời đó, làm cho người ta nhìn ra thành ý đối với nhân tài ở công ty mình.
Diệp Tĩnh gật đầu: "Một ông chủ tốt như vậy, nếu như tôi bỏ lỡ, không khỏi có hơi đáng tiếc rồi."
Ô Đào nghe, có chút kích động: "Thật là tốt quá, xem ra chúng ta có cơ hội trở thành đồng nghiệp của nhau rồi."
Diệp Tĩnh cũng cười: "Phải nói, về sau cô cũng là bà chủ của tôi, tôi còn phải nhờ cô quan tâm chiếu cố nhiều hơn đó."
Ô Đào phụt cười: "Cái gì mà bà chủ với không bà chủ chứ, thời gian dài cô sẽ biết, loại công ty này giống như chúng ta, thật ra tương đối không lớn không nhỏ, cô xem tôi ở trong công ty, lúc vui vẻ thì sẽ gọi anh Thông, lúc không vui thì liền gọi là Trần Thông Trần Thông, không chú ý nhiều như vậy."
Diệp Tĩnh: "Đây cũng là điêu mà tôi đánh giá cao, phần lớn các xí nghiệp trong nước vẫn là thể chế quan niệm quá nặng, sau khi tôi vào làm việc, phỏng chừng là chịu không nổi."
Sau khi nói như vậy, tương đối cũng hiểu biết sơ sơ qua lần đầu tiên gặp mặt, lần này hai người đều thả lỏng ra, là ôm ý tưởng sau này có thể làm thành bạn bè và đồng nghiệp.
Nói một lúc, đề tài liền dần dần chuyển vào phương diện cá nhân, Ô Đào cũng liền hỏi tới Diệp Uẩn Niên: "Chị Diệp cùng Uẩn Niên quen nhau được mấy năm rồi nhỉ?"
Diệp Tĩnh gật đầu: "Tính sơ sơ chắc là khoảng mười năm rồi đi."