Chuong 353: Ngu roi (4)
Chuong 353: Ngu roi (4)Chuong 353: Ngu roi (4)
Diệp Uẩn Niên nhướng mày, đột nhiên nghỉ ngờ nói: "Tại sao em lại cho rằng như vậy, em nhìn thấy ai như vậy sao? Tại sao lại như vậy?”
Ô Đào cắn môi, nhỏ giọng nói: "Trước kia mấy đứa trẻ ở trong đại tạp viện của chúng em đều là mang quần hở đũng, bọn họ cứ như vậy..."
Khi cô còn nhỏ nhìn thấy là như thế này, cô nhận định đàn ông con trai đều là sẽ như thế này, cho dù có trưởng thành, chắc là cũng cảm thấy nên là như vậy, chẳng sợ ngẫu nhiên đọc sách nhắc tới một ít phương diện này, cô cũng không quá mức để ý phân tích, vẫn là đương nhiên mà cho rằng hẳn là như vậy!
Ai biết, thì ra căn bản không phải như vậy!
Nhưng cái này có thể trách cô sao, làm sao cô có thể tự mình tưởng tượng ra con trai sau khi lớn lên sẽ trở thành cái dạng gì chứ?
Diệp Uẩn Niên liền nắm tay ngón tay cô, lẩm bẩm: "Trẻ em trong đại tạp viện của em ở tại Sao, tại sao lại như vậy..."
Lúc sau anh đột nhiên cắn răng: "Chuyện cũng đã qua nhiêu năm như vậy, em còn có thể nhớ khi nhỏ bọn họ có bộ dạng như thế nào? Em nhớ rõ chính là ai sao?"
Ô Đào: "Cái này cũng không phải là nhớ rõ như vậy, đây là nhận thức, bọn họ khi còn nhỏ đều mang quần hở đũng, khi còn nhỏ em nhận thức là như vậy, em cho rằng tất cả đều sẽ như vậy nhai"
Giống như khi còn nhỏ lúc đi vườn bách thú nhìn thấy một con voi, phát hiện bộ dạng của voi là như thế nào, sau khi lớn lên vẫn nhớ rõ cái vòi dài như cũ, cô chỉ là nhớ kỹ bộ dáng con voi, cũng không phải là thật sự nhớ kỹ bộ dạng của con voi như thế nào!
Ngữ khí của Diệp Uẩn Niên liền trở nên chua chát: "Vậy thì cũng không được, em còn nhớ rõ cái dạng khi còn nhỏ của bọn họ là gì."
Anh nghĩ nghĩ: "Không được, anh phải làm cho em nhớ kỹ anh, mà không phải là bọn họ, nếu không thì chúng ta lại làm một lần nữa đi, anh muốn cho em nhớ kỹ bộ dạng của anh
Ô Đào: "Anh nói bậy gì đó! Anh không muốn thảo luận cái đề tài này nữa, anh nhanh chóng trở về khách sạn anh ở ngủ đi thôi, không phải ngày mai anh còn phải đi học viện khoa học Trung Quốc sao?"
Cô xấu hổ buồn bực thành giận, hoàn toàn trở mặt không nhận người. Diệp Uẩn Niên: "Ô Đào, em đừng đuổi anh đi, chúng ta có thể thử lại, có lẽ em sẽ phát hiện 一一"
Ô Đào: "Không được, anh di đi!"
Vì thế cô thật sự đuổi anh đi ra ngoài.
Sau khi đuổi anh ra, cô "Loảng xoảng" một tiếng đóng cửa lớn lại, sau đó dựa lưng vào cửa lớn, bất đắc dĩ mà che lại khuôn mặt đang nóng bừng.
Cô quyết định về sau nhất định phải ít nói những lời đó, vì sao cô lại muốn nói những lời đó chứ? Vì sao lại muốn thảo luận cái đề tài này với anh cơ chứt
Xe hoa hồng tối hôm qua thực sự gây chấn động. Sáng hôm sau, Ô Đào đến công ty, hiển nhiên cảm thấy bầu không khí không đúng. Mọi người nhìn cô bằng ánh mắt tò mò, nhưng không dám công khai nhìn chằm chằm cô, chỉ có len lén nhìn. Khi cô nhìn đến thì mọi người nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Mãi cho đến buổi chiều, thư ký cẩn thận vào phòng làm việc và mang theo một tờ báo: "Giang tổng, cô xem này, có đúng không-"
Ô Đào xem qua thì thấy đó là một tờ báo của ngành máy tính. Trên mặt báo viết về cuộc phỏng vấn độc quyền với Diệp Uẩn Niên, đề cập đến quan điểm của anh về sự phát triển của công nghệ máy tính ở Trung Quốc. Tất nhiên, cũng có đề cập đến một số van đề cá nhân của anh.
Anh nói rằng mình đã có bạn gái, và trực tiếp đề cập rằng người bạn gái đó là Giang Ô Đào, phó chủ tịch của công ty Khoa học kỹ thuật Tam hợp.
Tác giả có lời muốn nói: Nữ chính có loại nhận thức sai lâm này cũng không kỳ quái... Những năm 70-80, người bình thường rất khó có thể nhìn thấy những hình ảnh có liên quan hoặc những hình ảnh tư liệu trực quan này. Đến nỗi những văn bản gián tiếp, nữ chính đọc nhiều sách vở ở những năm 70, trong sách miêu tả cơ bản không có, đoán chừng đều là ** ngay cả khi cho dù có xem bản Kim Bình Mai không kiểm duyệt thì cũng có thể nghĩ là người cổ đại nói bừa chuyện xưa "Bịa đặt truyền thuyết"...
Thập niên 80 cô học tập một đường lên tiến sĩ ở trong trường đại học khoa chính quy, càng không có tâm tư để ý những cái này... Cho nên cô chỉ biết chắc là lớn lên, nhưng sức tưởng tượng của con người là có hạn, huống hồ cũng không có cố ý suy nghĩ về cái vấn đề kích thước của cái này. Lại tiến thêm một bước, thành phố Bắc Kinh khi đó cấm chó, chắc là cô cũng chưa từng thấy qua con chó nhưng cũng đã xem những vật phẩm tham khảo tưởng tượng!
*xxk**%
Tội nghiệp đứa con chỉ bởi vì một cái vấn đề tham khảo kỹ thuật mà bị đuổi ra ngoài...