Chuong 352: Ngu roi (3)
Chuong 352: Ngu roi (3)Chuong 352: Ngu roi (3)
Đầu của Ô Đào lại quay lại về với giả thiết mà anh vừa nói: "Nếu như anh không ra nước ngoài thì chắc là vẫn sẽ luôn ở lại viện khoa học Trung Quốc nhỉ, ở viện toán học hoặc là viện máy tính, nhưng mà kinh phí nghiên cứu của mọi người đều bị cắt bỏ, nhà nước không chi ngân sách, đều rất đáng thương, thật nhiều người phải xuống biển, có người phải nhập hàng giày xăng đan nhựa bán ở trên phố, còn có đi người đến Thôn Trung Quan đoạt quầy..."
Diệp Uẩn Niên: 'Nhưng mà anh sẽ không bán giày xăng đan nhựa, cũng sẽ không đoạt quầy, bán giày xăng đan sẽ đi lên trên phố rao hàng, đoạt quầy cũng phải học được cách hét to, có khả năng anh vĩnh viễn sẽ không được cách hét to giống người khác làm."
Ô Đào: "Anh chắc chắn là không học được!"
Diệp Uẩn Niên nhíu mày: "Vậy phải làm sao bây giờ, nếu như không có được tiền lương, anh chỉ có thể đi học sửa xe đạp thôi sao? Chắc là anh có thể học sửa xe đạp được, vậy em có thể mỗi ngày đều lải nhải, chê anh kiếm Ít tiền hay không?"
Ô Đào tưởng tượng thấy cảnh anh vụng về mà sửa chữa xe đạp, đột nhiên liền muốn cười: "Anh có thể đi bán bản đĩa CD lậu, có lẽ có thể viết chương trình nhỏ để đi bán nha!"
Diệp Uẩn Niên: "Cái này anh có thể, ta viết rất nhiều chương trình thú vị, còn có một ít trò chơi, trở về anh sẽ lấy cho em chơi."
Ô Đào: "Anh ở nước ngoài đã làm những gì vậy, anh nói một chút cho em nghe xem."
Diệp Uẩn Niên liền nói lại những nghiên cứu mấy năm nay của anh, anh đúng là người phi thường tài hoa, làm nghiên cứu virus chỉ là hứng thú mà thôi, anh nghiên cứu tập trung vẫn là ở lĩnh vực toán học tính toán.
Anh nhận được chính là bằng tiến sĩ vật lý cùng tiến sĩ máy tính, phương hướng nghiên cứu là bao nhiêu phép tính của hệ thống Hamiilton, nhằm để giải quyết những vấn đề về dự đoán và phương pháp tính toán dài hạn cho động lực học, từ đó tiến sâu vào nghiên cứu các vấn đề tính toán tốc độ cao trong các lĩnh vực như quỹ đạo thiên thể, động lực học phân tử và máy gia tốc năng lượng cao.
Ô Đào nghĩ nghĩ: "Vậy anh đúng là có thể qua đi viện khoa học máy tính Trung Quốc một lần nữa, giúp đỡ bọn họ xây dựng mạng lưới internet Trung Quốc, sau đó ở nơi đó kiên trì làm nghiên cứu, chắc chắn em sẽ không ép anh đi kiếm tiên. Cho dù sau này anh không có tiền lương, chúng ta cũng có thể sống rất tốt."
Diệp Uẩn Niên: "Ừ, anh cũng cảm thấy mình có thể trở về."
Ô Đào nghiêng đầu nhìn anh: "Em vẫn luôn cảm thấy, chúng ta ở thời điểm khác nhau sẽ có những tâm trạng khác nhau, suy nghĩ cũng có thể khác nhau, nếu lúc này, anh đứng ở trước mặt của ông nội anh, anh sẽ nghĩ như thế nào?"
Diệp Uẩn Niên ôm cô, suy nghĩ nửa ngày, lúc sau mới nói: "Hiện tại anh đã rất thỏa mãn, tạm thời không có suy nghĩ những chuyện đó."
Ô Đào chỉ cảm thấy bộ dáng anh ôm mình, giống như đang ôm một con búp bê Tây Dương, cô bất đắc dĩ, đẩy anh ra: "Anh không cần cứ mãi ôm em như vậy."
Diệp Uẩn Niên: "Vì sao chứ?"
Ô Đào: "Em vẫn còn có hơi không quen..."
Diệp Uẩn Niên: "Thôi được rồi."
Vì thế anh đành phải buông cô ra, tuy rằng bộ dạng thể hiện là không bỏ được.
Ô Đào nhấp môi, cảm thấy có hơi buồn cười, nhìn cái bộ dạng này của anh sẽ làm cho người khác muốn bắt nạt anh.
Cô liền quay mặt qua chỗ khác, không nhìn anh nữa.
Đèn điện sáng lên, cả hai đều nhìn thấy rất rõ ràng, đúng là cô cũng có chút thẹn thùng.
Diệp Uẩn Niên: "Ô Đào, vữa nãy em có đau không?"
Ô Đào: "Có một chút."
Diệp Uẩn Niên an phận mà nằm ở phía sau cô: "Vậy em... Cảm giác thế nào?"
Ô Đào nỗ lực nghĩ nghĩ: "Em không nghĩ tới thì ra lại lớn như vậy."
Nói xong lời này, cô ngẩn người ra, đồng nhất mặt đỏ tai hồng, cô đang nói cái gì vậy?
Mà ở phía sau cô, hô hấp của Diệp Uẩn Niên đột nhiên trở nên nặng nề: "Có phải không? Em cho rằng như vậy sao?"
Anh nghe được cô nói như vậy, cũng cảm thấy rất đột ngột, nhưng mà —— làm đàn ông tóm lại là đều thích nghe.
Ô Đào hận không thể đem mặt chôn ở trong gối đầu, nhưng mà cô vẫn giải thích nói: "Em cho rằng chắc là lớn như vậy 一一"
Nói xong, cô đại khái vươn tay ra khoa tay múa chân, cô cảm thấy chắc là lớn như ngón tay, nhưng trên thực tế lại căn bản không phải như vậy, cái này làm cho cô không thể tưởng tượng được, không thể tin được.
Vốn dĩ mặt Diệp Uẩn Niên cũng là đỏ tới mang tai, nhìn thấy cô khoa tay múa chân đưa ra kích cỡ của đầu ngón tay kia, sắc mặt lập tức không quá đúng: "Như thế nào lại như vậy, anh sao có thể như vậy?"
Anh thật sự cảm thấy bản thân mình bị xem nhẹ, sao anh có thể như vậy! Trẻ con mới như vậy!
Ô Đào rầu rĩ mà nói: "Em chỉ là cho rằng... Em lại không biết..."