[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 357 - Chương 357: Gia Đình Giang Tổng (4)

Chương 357: Gia đình Giang tổng (4) Chương 357: Gia đình Giang tổng (4)Chương 357: Gia đình Giang tổng (4)

Nghe vậy Ô Đào im lặng một lúc, cuối cùng nói: "Mẹ, anh ấy đã trở lại, anh ấy muốn ở bên con một lần nữa, con tin anh ấy, con cũng muốn bù đắp những tiếc nuối trong quá khứ."

Ninh Diệu Hương: "Thế còn gia đình của cậu ta thì thế nào? Cậu ta tạm thời trở về, hay là định ở lại Trung Quốc luôn? Tương lai cậu ta có tính toán gì?"

Ô Đào cười nói:" Mẹ, công ty của anh ấy có trụ sở chính ở Thung lũng Silicon tại Hoa Kỳ, nhưng hiện nay anh ấy có chi nhánh ở Trung Quốc. Nếu mối quan hệ của chúng con ổn định, anh ấy chắc chắn sẽ ở lại Trung Quốc. Hiện anh ấy đang đàm phán về các dự án hợp tác với Viện Khoa học Trung Quốc. Về phía gia đình của anh ấy, con cũng không lo lắng, anh ấy hiện tại căn bản không có liên lạc gì với gia đình cả. Hơn nữa, giờ gia đình cũng không thể quản chế được anh ấy. Mẹ, người nói xem anh ấy già như vậy còn chưa chịu kết hôn, gia đình anh ấy có làm được gì chứ?"

Cuối cùng, cô nói: "Cho nên những gì mẹ nói, căn bản không phải là vấn đề gì cả."

Ninh Diệu Hương: "Con vẫn phải suy nghĩ rõ ràng, mặc dù thời thế có thay đổi, không còn giống như lúc trước. Cuộc sống của chúng ta cũng tốt hơn lúc trước, nhưng ở tuổi của con thực sự không thể trì hoãn nữa, con cần phải suy nghĩ cẩn thận."

Ô Đào: "Được rồi mẹ, con biết rồi, khi về con sẽ nói chuyện những chuyện này với anh ấy. Khi nào có thời gian sẽ để anh ấy đi dạo một vòng trong nhà, cho mẹ xem xét."

Ninh Diệu Hương thở dài, có phần cam chịu, lại nói thêm một lúc, để cô về nhà ăn tối cuối tuân sau đó mới cúp máy.

Cô vừa cúp điện thoại, thì điện thoại lại vang lên, là Diệp Uẩn Niên.

Giọng cô nhàn nhạt nói: “Alo, có chuyện gì vậy?"

Diệp Uẩn Niên: "Em vẫn còn giận anh à?"

Ô Đào: "Sao em lại giận anh?"

Diệp Uẩn Niên rầu rĩ: "Anh cũng không biết..."

Tối hôm qua vốn dĩ đang tốt, xong lại bị đuổi ra ngoài, tự mình đi từng bước về khách sạn.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Lúc đó anh chỉ có suy nghĩ chán nản, phải đổi sang khách sạn gần nhà. Thật ra thì Ô Đào không nghĩ đến chuyện này nữa, sau đó quên luôn, cô mím môi cười nói: "Quên đi, đừng nhắc đến chuyện này nữa, hôm nay anh đến học viện khoa học Trung Quốc thế nào rồi?"

Diệp Uẩn Niên: "Ừm, có đi, tối qua anh ngủ không ngon, hôm nay dậy muộn, may mà may không đến muộn. Sau khi đến thì anh cùng sở trưởng Trần nói về tình hình hiện tại."

Hiện tại, các nước phát triển phương Tây đang thích ứng với việc phong tỏa thiết bị kỹ thuật quan trọng của Trung Quốc, có tính đến khả năng tương thích của phần mềm và phần cứng. Anh đến hỏi Giáo sư Zorn, là người Đức. Giáo sư Zorn này là cha đẻ của Internet ở Đức. Vợ ông là người Trung Quốc. Mấy năm trước ông ấy có đến Trung Quốc để tham gia hội thảo, đồng thời cũng cảm thấy hứng thú với việc phát triển ở Trung Quốc. Vừa hay năm nay Diệp Uẩn Niên đã có những trao đổi kỹ thuật với vị giáo sư này.

Vì cơ hội này, Diệp Uẩn Niên đã nghĩ đến việc qua mặt Hoa Kỳ và hợp tác với cha đẻ của Internet nước Đức để mở rộng mạng máy tính ở Trung Quốc.

Sau khi nói chuyện với Sở trưởng Trần, anh ngay lập tức liên lạc với Giáo sư Zorn, hai người nói chuyện hợp ý. Sau đó anh nhanh chóng bay đến Đức gặp mặt trực tiếp giáo sư để bàn bạc chỉ tiết.

Loại dự án tư nhân này không có chính phủ hậu thuẫn chỉ có thể dựa vào sự tài trợ của tư nhân. Giáo sư Zorn dự định sẽ xin thiết bị từ thống đốc Cộng hòa Liên bang Đức, kinh phí do tư nhân Diệp Uẩn Niên tài trợ, số tiền sự tính lên đến 40 vạn nhân dân tệ để kết nối mạng máy tính.

Diệp Uẩn Niên: "Mở cửa Internet giữa Trung Quốc và Đức mới chỉ là bước đầu tiên. Tiếp theo, anh dự định tài trợ cho việc thiết lập kết nối mạng giữa Trung Quốc và các nước trên thế giới. Nếu mọi việc suôn sẻ, các nhà khoa học Trung Quốc cũng có thể thảo luận với các nhà khoa học từ khắp nơi trên thế giới trên Internet, sử dụng thư điện tử để liên lạc."

Ô Đào suy nghĩ một lúc: "Nếu Trung Quốc có thể thoải mái gửi thư điện tử đến các nước khác trong tương lai, thì anh đang ở trong Hoa Kỳ, em ở Trung Quốc, cũng có thể gửi bưu kiện cho anh."

Và loại bưu kiện này có thể chỉ mất một hoặc hai ngày để đến nơi và sẽ không phải mất một hoặc hai tháng hoặc thậm chí lâu hơn như trước thư ở nước ngoài. Diệp Uẩn Niên: "Đúng là vậy, nhung一"

Anh thì thào: "Anh sẽ không sang Mỹ sống nữa, em không cần gửi thư điện tử cho anh. Hơn nữa, em có thể gọi cho anh. Thư điện tử thì phù hợp hơn với trao đổi kỹ thuật hoặc giao tiếp một cái gì đó rắc rối và chuyên sâu hơn."

Có thể trước đó anh đã nghĩ rằng Trung Quốc là nơi làm anh đau lòng, anh vẫn muốn rời đi, nhưng bây giờ, anh sẽ không rời đi, anh dù thế nào cũng sẽ không rời nữa.
Bình Luận (0)
Comment