Chuong 358: Gia dinh Giang tong (5)
Chuong 358: Gia dinh Giang tong (5)Chuong 358: Gia dinh Giang tong (5)
Ô Đào: "Cũng đúng... Dù sao, em cũng hy vọng anh có thể nhanh chóng làm được việc này."
Cô biết rằng nhiều nước đang làm điều này, nhưng Trung Quốc vẫn chưa có. Trung Quốc là một nơi cô lập về thông tin kỹ thuật, không có giao lưu với Thế giới. Không có cách nào nên máy tính rất lạc hậu, dù là phần cứng hay tài chính đều không có có người đứng ra làm việc này.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy có tiền thật tốt, mấy chục vạn có thể xây dựng một nút Internet, vậy thì sao không làm nhanh đi, dù sao bây giờ Diệp Uẩn Niên cũng có tiền.
Diệp Uẩn Niên: "Khi nào em tan sở, anh đến đón?"
Ô Đào: "Em tự lái xe, anh không cần đón."
Diệp Uẩn Niên: "Vậy thì anh sẽ đợi ngươi ở đầu ngõ nhà em nhé?"
Ô Đào nghe ra trong lời nói của anh có chút vội vàng, liền thấp giọng nói: "Anh làm gì mà gấp như vậy?"
Điện thoại đầu bên kia trâm mặc một hồi lâu, mới nói: "Anh nhớ em, cả tối hôm qua anh nghĩ về em không ngủ được."
Khuôn mặt của Ô Đào tức thì bỏng lên, rốt cuộc thì sau đêm qua, cô cân thận suy ý tứ của anh.
Đàn ông và phụ nữ thực sự khác nhau.
Cô thì thầm: "Hay là thôi đi ...."
Rõ ràng tối hôm qua là bốc đồng, hôm nay cô cũng không hối hận nhưng vẫn muốn lùi lại. Cảm thấy mình cần thêm thời gian để chuẩn bị tâm lý, phải để cho gia đình của cô có thời gian chấp nhận việc này.
Cô nên nói chuyện cụ thể với gia đình để mẹ cô chấp nhận Diệp Uẩn Niên.
Diệp Uẩn Niên thật lâu không lên tiếng, cuối cùng nói: "Được rồi."
Sau khi cúp điện thoại, Ô Đào cảm thấy rất khó chịu, cô cảm thấy cuối cùng Diệp Uẩn Niên rõ ràng là rất thất vọng.
Cô nghĩ, kỳ thực cho dù có tiếp tục cũng không sao, dù sao cũng đã bắt đầu rồi, vậy tại sao lại né tránh?
Nhưng cô cảm thấy ngại ngùng, có thể cô còn phải đối mặt với vấn đề lớn bé khác nhau, điều này khiến cô muốn trốn, cô thật sự không muốn nghĩ về những vấn đề đói Trong lòng Ô Đào bối rối liền nghĩ hay là gọi điện cho anh bảo anh tối nay đi qua.
Ở một mình thật sự rất nhàm chán, cô lại không muốn thường xuyên làm phiền anh trai và Mạnh Sĩ Huyên. Hơn nữa anh còn nấu ăn rất ngon, có lẽ anh có thể nấu cơm cho mình, tất nhiên là cũng có thể nấu ăn cùng nhau. Điều đó không phải rất tốt sao?
Cô đang suy nghĩ lung tung nên tài liệu trên tay có chút không đọc được, trong lòng rối loạn.
Cô trở nên khó chịu, dứt khoát nghỉ làm sớm, chắc trong lòng sẽ cảm thấy tốt hơn.
Ai biết lúc này, điện thoại lại vang lên, cô nhấc máy, chính là Diệp Mặc.
Diệp Uẩn Niên nói: "Ô Đào, bây giờ em có bận không?"
Ô Đào: "Bận, bận!"
Diệp Uẩn Niên: 'Vậy thì anh sẽ đợi lúc nữa vậy."
Ô Đào: "Chờ đã? Ý anh là gì?
Diệp Uẩn năm: "Anh đang ở gần công ty em, chính là ở chỗ biển quảng cáo úc mỹ tịnh đó."
Ô Đào: "Tại sao anh lại đến đây?"
Diệp Uẩn Niên: 'Vừa rồi anh đến công ty để giải quyết một số việc, bây giờ có thời gian, cho nên anh mới đến đây."
Nói xong, anh vẫn giải thích: "Anh muốn gặp nói chuyện với em."
Ô Đào hiểu ra một chút, có lẽ thái độ của cô có chút không rõ ràng khiến anh không yên lòng.
Sau đó, cô thì thầm: "Uẩn Niên, đừng nghĩ nhiều nữa, em chỉ là..."
Cô đột nhiên không biết phải giải thích như thế nào, có chút ngại ngùng!
Diệp Uẩn Niên: "Tối hôm qua là do anh không tốt phải không? làm em bị đau sao? Hay là em không thích? Vì không thích kích thước? Vậy thì trước khi chúng ta kết hôn sẽ không làm nữa? Đêm qua là do anh không kiểm soát, chúng ta còn chưa kết hôn, chuyện này nhất định không tốt, nhưng anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm, anh sẽ không đi Hoa Kỳ, anh sẽ ở Trung Quốc với em."
Giọng nói của anh trở nên gấp gáp, đưa ra rất nhiều lời hứa, tư thái cũng hạ thấp.
Ô Đào: "Uẩn Niên, đừng lo lắng, em không có ý đó."
Cô bất đắc dĩ, nói chuyện này qua điện thoại thực sự không tốt lắm, vì vậy cuối cùng cô nói: 'Em phải giải quyết một vài việc trước mới có thể tan làm. Nếu không anh đến công ty của em đợi em một lát. Chị Diệp nhậm chức rồi, anh có thể nói chuyện với chị ấy."
Cô nói như vậy, đầu bên kia điện thoại im bặt.
Rõ ràng, Diệp Uẩn Niên có thể hiểu điều này có nghĩa là gì.
Anh nói nhỏ: "Được, vậy anh tới đó, nhưng anh đoán là muộn hơn một chút, nửa tiếng nữa có được không?"
Ô Đào cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng vẫn nói: "Được rồi, lúc đến anh có thể gọi cho em, em sẽ xuống đón anh."
Sau khi cúp điện thoại, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Cô nghĩ, hóa ra cô khó chịu là vì chuyện này, thật ra nếu đã lựa chọn thì cô sẽ tiếp tục không hối hận, chỉ cần làm cho anh an tâm, cũng khiến bản thân an tâm.
Còn về vấn đề kích thước, tuy rất ngại nhưng cô đang tức giận thì anh cũng không đề cập đến.