Chuong 359: Gia dinh Giang tong (6)
Chuong 359: Gia dinh Giang tong (6)Chuong 359: Gia dinh Giang tong (6)
Vi vay c6 nhin phong lam viec cua minh thực sự khá ngăn nắp, nhưng cô vẫn đứng dậy thu dọn một chút rồi nói với thư ký rằng cô đi chờ khách qua nhớ chuẩn bị trà, tốt nhất là một ít hoa quả.
Thư ký nghe xong, đứng lên chuẩn bị, cô nghĩ đó là một nhà cung cấp hoặc khách hàng nào đó.
Khi dọn dẹp gần xong, điện thoại vang lên, Diệp Uẩn Niên nói rằng anh đang ở dưới lầu.
Vì vậy, Ô Đào đi xuống tầng 1. Lúc xuống thang máy cô gặp mấy nhân viên trong thang máy, nhìn thấy cô thì tất cả đều gật đầu chào, khi mọi người ra khỏi thang máy, những nhân viên đó vội vàng mời cô ra trước.
Cô gật đầu cười với mọi người, không khách sáo mà bước ra trước.
Khi vừa bước ra tới sảnh cô nhìn thấy Diệp Uẩn Niên.
Anh đứng ở nơi đó, khuôn mặt lạnh lùng trong trẻo nhưng lại cao sang quý phái, tự nhiên thu hút sự chú ý của mọi người.
Khi nhìn thấy Ô Đào, vẻ lạnh lùng trên mặt tan biến, bước lên phía trước mấy bước. Rõ ràng là anh muốn gọi cô, nhưng khi nhìn thấy vài nhân viên xung quanh, anh dừng lại, chỉ dùng đôi mắt đen nhìn cô.
Ô Đào: "Cùng em đi lên lầu, đến văn phòng của em vừa lúc Trần Thông cũng ở đó em giới thiệu hai người với nhau."
Diệp Uẩn Niên nhấc túi trên tay lên nói: "Anh mua một ít trái cây và đồ ăn vặt."
Anh nhìn quầy lễ tân bên cạnh, nhìn nhân viên: "Có thể chia cho mọi người."
Ô Đào rất ngạc nhiên, lúc này mới nhận ra trên tay anh đang xách một chiếc túi vừa to vừa nặng.
Cô cầm lên xem, bên trong có cam, chuối và hạt dẻ, cũng như một số đồ ăn nhẹ như kẹo bơ cứng hay súp hạt dẻ.
Cô cười nhìn nhân viên quầy lễ tân, chỉ thấy mọi người đều lén lút nhìn về phía này.
Cô mỉm cười nói với cô gái ở quầy lễ tân: "Đây là người yêu của tôi. Anh ấy mua đồ cho mọi người. Cô cầm đi chia cho mọi người nhé."
Nhân viên lễ tân thụ sủng nhược kinh, vội vàng nên tiếng nói: "Cảm ơn Giang tổng, cảm On一 和
Cô ấy nhìn về phía Diệp Uẩn Niên, nghĩ rồi nói: "Cảm ơn Diệp tổng." Nói xong cô ấy cũng cười.
Rõ ràng chỉ cần nhìn thoáng qua là cô ấy đã có thể nhận ra, dù sao đây cũng là tin lớn của công ty hôm nay. Không ngờ tới hôm nay buổi sáng mọi người chỉ buôn chuyện giờ lại xuất hiện ở quầy lễ tân, lại lịch sự, hào phóng, còn nhớ đến cả những nhân viên bình thường như họ nữa.
Vị này so với vị lạc tổng kia tốt hơn nhiều, nhìn cũng đẹp! Ra tay cũng rất hào phóng! Mẫu chốt là trẻ trung, nhìn qua có vẻ có chút thẹn thùng! Nhìn là cả tâm đều nở rội
Ô Đào hiển nhiên cảm nhận được sự tán thưởng của mọi người dành cho Diệp Uẩn Niên, điều này khiến cô rất thích. Cô mỉm cười chào hỏi mọi người, nhắc nhở mọi người ăn hoa quả, mọi người đều thoải mái, thậm chí có một người còn mỉm cười chúc cô trăm năm hạnh phúc, khiến mọi người trong đại sảnh cười ồ lên.
Ô Đào dẫn Diệp Uẩn Niên vào thang máy, dọc đường luôn gặp một vài nhân viên, Ô Đào thản nhiên giới thiệu với mọi người, mọi người lúc đầu ngạc nhiên, sau đó là cung kính, sau đó tươi cười chào hỏi.
Sau khi lên đến tầng ba, đi trên hành lang, Ô Đào mới nói: “Anh suy thật chu đáo." Anh chưa bao giờ là người nói nhiều, từ nhỏ đến giờ anh đã như thế này. Bây giờ anh vẫn như vậy, từ đầu đến cuối chưa bao giờ nói nhiều, nhưng anh có thể nghĩ ra những điều mà người khác không thể nghĩ đến, luôn luôn chu đáo và ân cần, giống như việc anh có thể thể tùy tiện lấy ra được một chiếc khăn tay màu trắng, sạch sẽ và ân cần.
Diệp Uẩn Niên: "Lúc gọi điện anh đột nhiên nhìn thấy ở gần đó có bán đồ ăn nhẹ và trái cây."
Ô Đào nhấp môi, nghĩ đến đây rồi bật cười thành tiếng.
Diệp Uẩn Niên nhìn nghiêng về phía cô: "Tâm trạng em tốt?"
Ô Đào: "Vừa rồi nhìn cô gái ngồi ở quầy lễ tân, nhìn anh mà mặt đỏ bừng, hẳn là cô ấy cảm thấy rằng anh rất đẹp trai lại hào phóng!"
Diệp Uẩn Niên vẫn nhìn cô, nhìn không chớp mắt: "Còn em thì sao?"
Ô Đào: "Tất nhiên là em cũng nghĩ vậy."
Diệp Uẩn Niên cũng cười, anh thấp giọng nói: "Vậy từ giờ anh sẽ mua trái cây cho nhân viên công ty của em mỗi ngày."
Ô Đào cười nói: "Quên di nếu có tiên thì anh lấy tiền đi mua máy chủ nối mạng đi." Nhất thời nhớ ra một việc: "Nhân tiện hôm nay chuyện của chúng ta bùng nổ như vậy, giờ mọi người đều tìm em để hỏi, Trần tổng của công ty em muốn tìm anh nói chuyện, anh ấy muốn hợp tác với anh."
Ô Đào nhớ tới Trần Thông cười đến gần lộ ra hàm răng: "Nhưng hiện tại sản phẩm của bọn em tạm dừng, chúng em chỉ cần tập chung với máy tính văn phòng, vì vậy số lượng không lớn."
Diệp Uẩn Niên: "Không có vấn đề gì. Hiện tại, phần mềm diệt vi rút trong nước thường sử dụng thẻ chống vi rút. Hiện tại anh không coi trọng đó, vì nó hạn chế quá nhiều."
Ô Đào: "Công ty chúng em có vẻ có một số máy tính từ công ty của anh, nhưng có vẻ như đó là bản lậu."