[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 361 - Chuong 361: Tro Choi Nho (1)

Chuong 361: Tro Choi Nho (1) Chuong 361: Tro Choi Nho (1)Chuong 361: Tro Choi Nho (1)

Cô đặt tờ báo xuống, đứng dậy đi đến phòng làm việc của Trần Thông, lúc này bọn họ đã nói chuyện xong.

Trần Thông lại nắm tay Diệp Uẩn Niên: "Uẩn Niên, sau này chúng ta chính là người một nhà. Sau này cứ gặp anh nói chuyện gì cũng được, đứa em gái này của anh đôi khi rất cứng đầu, nếu hai đứa mà có giận dỗi nhau thì đến tìm anh, anh sẽ giúp em hòa giải!"

Ô Đào buan cười nhìn anh ấy.

Trần Thông mỉm cười nhìn Ô Đào: "Anh đã thảo luận về việc hợp tác với Uẩn Niên, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ! Nhưng không quan trọng, chúng ta đều là người một nhà, hòa khí sinh tài!"

Ô Đào nghĩ thầm quả nhiên là vậy...

Nhưng cô cũng không nói gì nữa, cô cảm thấy việc đưa Diệp Uẩn Niên đến văn phòng của Trần Thông giống như đưa dê vào miệng CỌp.

Không có cách nào, đã nói với anh không nên dễ nói chuyện như vậy, nhưng bộ dạng anh dường như vẫn mặc người khác làm thịt.

Cô đi cùng anh trên hành lang, thấp giọng nói: "Em đã nói với anh rồi, anh phải rõ ràng về công về tư, mặc dù em cũng hy vọng có thể thúc đẩy sự hợp tác giữa hai công ty, nhưng em không muốn anh nhượng bộ vì em..."

Nhìn thấy Trần Thông cười như vậy, anh ấy nhất định đã hung hăng làm thịt Diệp Uẩn Niên.

Diệp Uẩn Niên: "Anh cảm thấy không sao, anh khá hài lòng với kết quả này."

Ô Đào liếc nhìn anh: "Hai người nói về cái gì vậy?"

Diệp Uẩn Niên: 'Không phải trước đây anh đã nói là có viết một ít trò chơi à, anh đã lên kế hoạch trước sẽ cài đặt trên một số máy tính ở Hoa Kỳ. Nếu nó phổ biến thì dựa theo nói chuyện lúc nãy, máy tính của công ty em sẽ cài đặt trò chơi đó trong máy luôn, dựa vào lượng tiêu thụ để tính hoa hồng."

Ô Đào: "2"

Diệp Uẩn Niên: "Hoa hồng không cao, nhưng cũng là một bước tiến rất tốt."

Ô Đào sững sờ một lúc mới hỏi cụ thể, xác thật hoa hồng quả thực không cao, nhưng vấn đề là -

Trò chơi nhỏ của anh ban đầu đã được viết tốt! Có thể tạo bao nhiêu bản sao tùy thíchI Bên cô trang bị xong anh cũng không bị tổn thất gì! Điêu mấu chốt là hoa hồng cho một máy tính tốt, một vạn máy là bao nhiêu rồi mười vạn máy là bao nhiêu? Bên họ đã tính toán tiềm năng thị trường khoảng một triệu chiếc!

Với số lượng lớn, con số rất kinh người!

Giống như lão nhân gia vừa rồi tới phòng làm việc của Trần Thông, sau này sẽ nằm không thu tiên! Thật là một vụ mua bán tốt!

Ô Đào bắt đầu cảm thấy đau lòng: "Tại sao em lại cảm thấy anh đảo đi không ít tiền của công ty bọn em..."

Vừa rồi cô còn cảm thấy đau lòng cho anh, nghĩ rằng anh đã bị lừa, ai biết bây giờ cô đột nhiên cảm thấy rằng cô đã bị lừa!

Nhìn thấy cô như vậy, Diệp Uẩn Niêu dừng một chút: "Hay là bỏ đi? Anh sẽ đi nói chuyện với Trần tổng"

Ô Đào vô lực nói: "Không cần..."

Kỳ thực nếu trò chơi của anh được hoan nghênh, có thể anh thực sự có thể trở thành một điểm bán máy tính của bên cô.

Cô nhìn Diệp Uẩn Niên một lần nữa, đột nhiên cảm thấy rằng cô không hiểu rõ anh nữa.

Làm sao anh có thể như vậy, làm cô mất công lo lắng cho anh! Mấu chốt là còn dỗ được Trần Thông cười như thế chiếm được tiện nghỉ lớn!

Diệp Uẩn Niên nhìn ánh mắt nghi ngờ của Ô Đào liền giải thích: "Anh không nói dối anh ấy, cũng không dỗ dành anh ấy, anh chỉ giới thiệu tình hình của trò chơi này với anh ấy, sau đó bọn anh nói về hoa hồng, vậy là thành... Trông anh ấy cũng rất vui."

Ô Đào: "Ừm, em hiểu rồi, anh không dỗ anh ấy, anh không nói dối anh ấy, anh chỉ cho anh ấy đẩy mạnh tiêu thụ."

Diệp Uẩn Niên sửa lại: "Anh chỉ là giới thiệu, không phải đẩy mạnh tiêu thụ."

Ô Đào:"... Được, là giới thiệu, không phải đẩy mạnh tiêu thụ."

Diệp Uẩn Niên nhíu mày: "Sẽ không phải là em không vui chứ?"

Ô Đào nghiến răng: "Không, em không có, em tin tưởng tầm nhìn của Trần tổng, anh ấy thực sự nghĩ rằng điều đó rất tốt! Chúng ta có thể hợp tác, em rất vui mừng! Đây là để các tính năng mới vào sản phẩm của chúng eml"

Diệp Uẩn Niên: "Vậy tất cả phần trăm hoa hông của anh thì anh đều cho em được không?” Ô Đào cười khổ, từ cô mà công ty kiếm được tiền, sao lại đưa cho cô chứ?

Diệp Uẩn Niên: "Sau này thu được tiền bản quyền của những trò chơi nhỏ này sẽ đều đưa cho em."

Ô Đào: "Em không muốn!"

Diệp Uẩn Niên: "Ban đầu vốn dĩ là viết cho em, những cái đó đều là của em".

Ô Đào hoàn toàn không muốn để ý đến anh, anh là một thiên tài, anh không ha ngốc nghếch chút nào, anh thông minh hơn cô nghĩ nhiều.

Hừ, sau này cô không muốn lo lắng cho anh nữa.

Diệp Uẩn Niên: "Ô Đào, em đừng tức giận."

Ô Đào không đề cập đến điều này nữa: "Nếu anh có thời gian, thì đến phòng nghiên cứu và phát triển sản phẩm đi. Một số đồng nghiệp của em rất tò mò về anh. Em đã đồng ý thay anh cho mỗi người được hỏi một câu."

Diệp Uẩn Niên: "Họ muốn hỏi anh điều gì?"
Bình Luận (0)
Comment