[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 362 - Chuong 362: Tro Choi Nho (2)

Chuong 362: Tro Choi Nho (2) Chuong 362: Tro Choi Nho (2)Chuong 362: Tro Choi Nho (2)

Ô Đào: "Em không biết, có thể hỏi thiên văn, địa lý, toán học, vật lý và máy tính hóa học bằng tiếng Anh, tiếng Pháp, Tiếng Đức, đều có thể sẽ hỏi. Họ cảm thấy rằng anh là một thiên tài không gì không làm được."

Diệp Uẩn Niên bất đắc dĩ nói: "Đừng trêu anh, em đưa anh đến đó đi."

Vì vậy, Ô Đào đã đưa anh đến đó. Trên đường đi, anh vẫn bị bao vây bởi những người xem như thường lệ. Một số người đã biết danh tính của anh, lại có những người chỉ ngạc nhiên trước bề ngoài của anh.

Anh lớn lên quá đẹp trai, lúc nào cũng rất bắt mắt.

Cuối cùng khi đi đến bộ phận nghiên cứu và phát triển sản phẩm, mọi người nhìn thấy anh, lập tức đứng nhìn, hào hứng chào đón, đồng thời còn lớn tiếng nói lên: "Xin chào Diệp tiên sinh", nhưng giọng nói không được đồng đều, thành ra vừa ngượng ngùng vừa buồn cười.

Diệp Uẩn Niên không nghĩ tới là như thế này, nhìn về phía Ô Đào.

Ô Đào nói: "Được rồi, mọi người, cứ thoải mái đặt câu hỏi không cần khách khí, lúc nữa sau giờ làm việc anh ay sẽ rời đi."

Mọi người vừa nghe xong liên vội vàng đặt câu hỏi, thậm chí có người còn lấy cả sổ ghi chép ra. Vấn đề rất nhiều, cái gì cũng có, nhưng hầu hết đều dựa trên các bài luận văn của Diệp Uẩn Niên trong nhiều năm, còn có một số báo cáo của tạp chí khoa học và công nghệ đưa tin.

Đã đã giảng dạy tại các trường đại học Mỹ trong sáu năm, tham gia vào rất nhiều dự án, kết quả tích lũy được khá nhiều. Ngoài ra, một số người tò mò về ngành công nghiệp virus ở Mỹ, tò mò bài phát biểu của Steve .Jobs, vấn đề tới từ tứ phía.

Ô Đào ngồi bên cạnh và quan sát, nhìn anh trả lời câu hỏi của mọi người.

Ban đầu anh có chút câu lệ, thậm chí còn liếc nhìn cô trước khi trả lời câu hỏi, giống như một học sinh đột ngột bị gọi tên, nhưng khi bắt đầu trả lời câu hỏi, anh liền thoải mái, đĩnh đạc trả lời. Với mỗi vấn đề đều có trích dẫn kinh điển, logic rõ ràng, từ nông đến sâu để mọi người lắng nghe một cách thích thú, dễ hiểu.

Điểm thiếu sót duy nhất là anh quen nói các thuật ngữ chuyên môn bằng tiếng Anh, thỉnh thoảng nói đến một đoạn văn bản bằng tiếng Anh, trình độ tiếng Anh của mọi người không quá tốt nên chắc chắn sẽ nghe hơi vất vả.

Sau khi nhận ra điều này, anh đã cố tình giảm tốc độ nói, quan tâm đến mức độ nghe của mọi người, thậm chí còn giải thích một số điểm khó bằng tiếng Trung.

Ô Đào ở bên nghe anh giảng giải cho mọi người, nhìn một Diệp Uẩn Niên hoàn toàn khác.

Cô cho rằng con người có nhiều mặt, Diệp Uẩn Niên đã rời đi mười hai năm, tất nhiên có rất nhiều phương diện khác của anh mà cô không biết.

Hoặc là vốn dĩ là như thế này, cô vẫn nhớ trước đây Diệp Uẩn Niên giảng toán cho mình, cũng giống như bây giờ, anh nói chuyện rất êm tai, thanh âm trâm thấp làm cho người nghe không kìm được mà chìm đắm vào trong đó.

Hơn nữa khi anh nói rất có sức thuyết phục đến mức làm mọi người không tự chủ được mà ngưỡng mộ, tán thành.

Lúc này, Ô Đào cảm thấy cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Trần Thông lại dễ dàng bị thuyết phục như vậy.

Anh chính là có tài năng đấy.

Một số người không cần nói lời ba hoa để lừa gạt người khác, họ chỉ cần đứng đó nói thôi cũng đã có tính thuyết phục cao.

Cô đang nghĩ ve điêu đó, nhưng anh nhấp môi hướng cô mỉm cười.

Ô Đào nghe thấy tiếng vỗ tay hơi cường điệu của mọi người cũng hiểu ý của anh nên cô cũng giơ tay tán thưởng.

火火火火火火火火火火火火火火火炎

Sau khi câu đáp kết thúc, một số kỹ sư vẫn đang lưu luyến chưa thấy đủ, họ càng ngưỡng mộ Diệp Uẩn Niên hơn, đó là bội phục với người tài giỏi.

Họ nhìn Ô Đào với ánh mắt hâm mộ: "Giang tổng, sau này cô có thể để thầy diệp thường xuyên đến không? Thầy Diệp có thể đến đây đón Giang tổng nữa không?"

Diệp Uẩn Niên nói: "Tôi có thể đến đón cô ấy hàng ngày, chỉ cần là cô ấy không thấy phiền."

Nghe vậy mọi người đều bật cười.

Diệp Uẩn Niên không nói nhiều nhưng câu nào cũng rất êm tai, làm mọi người thích.

Ô Đào dẫn anh chào tạm biệt mọi người, sau đó nói: "Đồ của em còn ở trong văn phòng, cũng có một ít tài liệu cần thu dọn, anh ở đây chờ em một lát." Diệp Uẩn Niên: "Được."

Vì vậy, Diệp Uẩn Niên đi theo Ô Đào đến văn phòng. Bên ngoài văn phòng là đường Trung Quan Môn. Cửa sổ kính suốt có thể nhìn thấy xuống đường cái, xe cộ tấp nập. Đương nhiên, văn phòng cũng không lớn, văn phòng lớn nhất là phòng Bành Văn Nguyên đang sử dụng."

Cô để Diệp Uẩn Niên ngồi tự nhiên, còn cô thì một bên nhanh chóng dọn dẹp đồ của mình, một bên nói: "Sau khi về, em phải đến chỗ của anh trai em trước, nhưng em sẽ không ăn cơm ở đó, chỉ là gửi quà cho anh đến đó thôi."

Diệp Uẩn Niên: "Được."

Trong lòng Ô Đào suy nghĩ, nghe theo ý của mẹ, hôm nay không còn cách nào khác đành phải nhận thôi. Hôm nay cô đem quà về, trong đó có cả quà Diệp Uẩn Niên mua ở Đức lần trước ra tặng, như vậy mẹ sẽ có ấn tượng tốt về anh. Lần sau có thể cho dẫn anh tới nhà thăm hỏi, như vậy mọi người có thể dễ dàng nói chuyện.
Bình Luận (0)
Comment