[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 363 - Chuong 363: Tro Choi Nho (3)

Chuong 363: Tro Choi Nho (3) Chuong 363: Tro Choi Nho (3)Chuong 363: Tro Choi Nho (3)

Đang miên man suy nghĩ, cô nghe thấy Diệp Vấn nói: "Em có thường đứng đây nhìn ra bên ngoài không?”

Ô Đào ngẩng đầu nhìn thấy anh đứng trước cửa sổ sát đất, phía nam có mây đen lơ lửng, nhìn trời có vẻ như sắp mưa, mây đen cuồn cuộn phủ lên đường phố Trung Quan Phổ rộng lớn.

Ô Đào: "Thỉnh thoảng thôi."

Diệp Uẩn Niên: "Đây là góc nhìn từ lâu của em đi."

Ô Đào: "Đúng vậy."

Ô Đào: "Anh đứng đó làm gì, em có bảo thư ký chuẩn bị ít hoa quả, nếu anh không có việc gì có thể đến ăn."

Diệp Uẩn Niên: "Anh chỉ tò mò."

Ô Đào: "Anh tò mò cái gì?"

Diệp Uẩn Niên: "Anh tự hỏi khi anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đây sao tại Thung lũng Silicon, Hoa Kỳ thì trong ánh mắt em đang nhìn cái gì?"

Cô chợt nhận ra rằng khi anh ngẩng đầu nhìn lên những vì sao, chắc hẳn anh đang nghĩ đến chính mình.

Lúc này Diệp Uẩn Niên đi tới bàn của cô, nghiêm túc nhìn bàn làm việc của cô và những thứ trên bàn, thậm chí cả quả táo nhỏ để trang trí cũng không bỏ qua: "Em thấy cái này có đẹp không?”

Ô Đào: "Không hẳn, đây là thư ký để, có lẽ là từ nhà cung cấp đưa đến."

Anh nghịch quả táo trang trí rồi gọi: "Ô Đào"

Ô Đào: "Ơi?"

Diệp Uẩn Niên: "Bây giờ chúng ta có thể nói về chuyện của chúng ta không?"

Cô có chút ngoài ý muốn: "Anh nói đi."

Diệp Uẩn Niên dùng đôi mắt đen của mình nhìn chăm chú vào cô: "Em không thích chuyện tối hôm qua sao?"

Ô Đào đỏ mặt: "Nói vớ vẩn gì thế?"

Diệp Uẩn Niên: "Nhưng anh rất lo lắng, anh luôn cảm thấy có khả năng tối hôm qua mình đã làm không tốt."

Ô Đào dứt khoát nói: "Không phải"

Diệp Uẩn Niên: "Nhưng em lại muốn anh tránh xa em."

Ô Đào tránh ánh mắt của anh nói: "Em không có ý đó." Diệp Uẩn Niên im lặng nhìn cô.

Ô Đào cảm thấy chột dạ: "Thật ra không có ý gì khác, hôm nay em cũng tình cờ có lái xe, em nghĩ không nhất định phải nhờ đến anh đi đón, trước em kia em cũng luôn tự đi về như vậy. Còn việc anh nói đứng ở đầu ngõ chờ, thì anh cứ chờ em cũng không nói là anh không được chờ.

Diệp Uẩn Niên lại không nói lời nào, cứ như vậy an tĩnh nhìn cô.

Cô càng thấy chột dạ hơn, hít một hơi thật sâu, cắn răng bất đắc dĩ nói: "Không có chuyện gì, anh có thể đến đón em, anh cũng có thể đợi em ở đầu ngõ, nhưng em hi vọng..."

Cô nhìn anh.

Anh nhấp môi: "Hy vọng cái gì?"

Ô Đào đỏ mặt nói: "Về sau anh không được phép nhắc lại chuyện kích thước đó! Đây là lần cuối cùng đề cập tới, sau này không được nói lại"

Diệp Uẩn Niên trầm mặc lúc lâu, trong mắt nổi lên một chút khác thường nhưng biểu tình trên mặt có chút là lạ, cuối cùng anh nói: "Anh hiểu rồi, không nói đến kích thước."

Ô Đào thiếu chút nữa muốn giậm chân: "Anh xem, anh lại nhắc tới! Chỉ em có thể nhắc tới, anh không nhắc tới! Không được nhắc, không được nhắc, anh đã biết chưa!"

Khóe môi Diệp Uẩn Niên hơi cong lên, nhưng anh vẫn cố đè ép nó lại không để hiện rõ.

Trong đôi mắt đen hiện lên ý cười dung tứng, anh nhẹ giọng nói: "Em vừa rồi nói cái gì vậy anh không nghe rõ."

Ô Đào rốt cuộc không nhịn được cười rộ lên: "Được rồi, em muốn tan làm!"

Bầu trời bên ngoài rất âm u, Ô Đào hỏi một cách qua loa, cô biết Diệp Uẩn Niên đang ở bãi đậu xe gần đó, cô nói: "Đi xe của em đi."

Xe của cô đậu ở bãi đổ xe tầng dưới của Zhongguancun*, nhân viên của công ty đều có thể nhìn thấy, nếu như cô đậu xe ở tầng dưới của công ty, thì tất cả mọi người đều biết cô không lái xe tới, cô sẽ bị mọi người chú ý và bàn tán. *là một trung tâm công nghệ ở quận Haidian, Bắc Kinh, Trung Quốc. Zhongguancun đôi khi được gọi là "Thung lũng Silicon của Trung Quốc”.

Thật ra thì chuyện này cũng không phải là quá quan trọng, nhưng Ô Đào không thích cuộc sống riêng tư của mình bị người khác nhìn thấy. Diệp Uẩn Niên không hỏi nhiều, thật ra anh có thể được Ô Đào cho phép anh đến nơi đó một lần nữa, nên anh đã không ý nghĩ gì khác, anh lập tức nói: "Vậy anh để xe ở bãi đậu xe, anh đi xe của em, nhưng trên xe anh có mấy cái đĩa mềm, bên trong có lắp đặt trò chơi mà anh định cho em chơi.

Ô Đào: "Em sẽ lái xe đi đường vòng."

Diệp Uẩn Niên: " Được."

Vì vậy Ô Đào dẫn Diệp Uẩn Niên đi ra ngoài công ty, khi đi ra, đúng lúc tan làm, nên có rất nhiều nhân viên đang đi ra ngoài, mọi người đều nhìn tới, còn có người mỉm cười chào hỏi.

Diệp Uẩn Niên không nói nhiều, khi thỉnh thoảng có người chào hỏi anh thì anh sẽ khẽ gật đầu.

Ô Đào nhận thấy rằng, có lẽ người khác sẽ cho rằng anh là một người khá lạnh lùng thờ ơ, cao không thể với tới, nhưng trên thực tế cô có thể hiểu rõ, chỉ là anh không muốn nói nhiều mà thôi.

Sau khi lái xe ra khỏi công ty, cô lái xe đi một vòng, đi qua phía tây thành phố Điện tử Hải Long, đến bên cạnh xe của Diệp Uẩn Niên, Ô Đào không hiểu biết nhiều về kiểu xe, nhưng cô nhớ nó là chiếc anh đã lái đến trường bắn trước đây. Cô thuận miệng hỏi: "Chiếc xe kia của anh đâu?"
Bình Luận (0)
Comment