Chuong 364: Mua Bao Cao Su (1)
Chuong 364: Mua Bao Cao Su (1)Chuong 364: Mua Bao Cao Su (1)
Diệp Uẩn Niên biết cô đang hỏi va chiếc xe nào: "Để ở Di Hoà Viên, em lại không thích nó."
Ô Đào: "Tại sao anh lại mua một chiếc xe như vậy?"
Anh mua từ nước Mỹ, chở tới đây, trải qua hải quan, trung gian khá phiền phức, cũng không phải một ngày hai ngày là có thể thu vào tay, cũng có lẽ là anh đã mua nó khi quyết định quay trở về Trung Quốc.
Diệp Uẩn Niên: "Chiếc xe tâm trung đó có giá khá đắt khi ở Trung quốc, thật ra thì khi mua ở nước Mỹ sẽ rẻ hơn rất nhiều."
Chỉ là phải qua hải quan nên rất phiền phức, và còn phải đóng thuế.
Ô Đào: "Ý của em không phải như vậy, ý em nói là, anh giỏi như vậy thì tại sao anh lại mua một chiếc xe tâm trung?"
Cô vẫn cảm thấy quá đắt, cô là người khá thực dụng, không muốn tiêu tiền vào những nơi đẹp de sang trọng, cô cảm thấy không cần thiết.
Diệp Uẩn Niên nhìn cô: "Anh cảm thấy chiếc xe này rất đẹp." Ô Đào cũng không hỏi nữa, cô bảo anh xuống xe đi lấy đồ, sau khi đi qua, anh mở cửa xe, khom người lấy đồ.
Ô Đào nhìn bóng lưng của anh qua cửa sổ thủy tỉnh, bởi vì anh khom người, nên phần mông được bọc trong vải vóc cao cấp đã lập tức lộ ra hình dáng, rất vểnh rất cường tráng, phía dưới quần tây thẳng tắp thon dài.
Ô Đào cau mày, nhìn kỹ lại, trước kia cô chưa từng để ý đến bộ phận này của đàn ông trông như thế nào, nhưng bây giờ nhìn vào, cô lại cảm thấy rất thích, chính là rất đẹp trai.
Không biết có phải là vì đây là bóng lưng của anh nên mới đẹp trai, hay là người đàn ông trông như vậy thì mới đẹp trai?
Cô tuỳ tiện nhìn xung quanh, xung quanh cũng có người đàn ông đi qua, nhưng cô không nhìn ra, cũng không có hứng thú nhìn, cô cảm thấy cô không hề có hứng thú với dáng vẻ của người khác trồng như thế nào, cô cũng không có tâm trạng để nhìn, sau đó cô lập tức thu lại ánh mắt.
Có lẽ chỉ có dáng vẻ của anh mới có thể khiến cô yêu thích.
Hoặc là vốn dĩ anh là người đẹp trai nhất.
Diệp Uẩn Niên nhanh chóng trở lại, anh xách một chiếc túi vải ở trên tay.
Sau khi ngồi lên xe, Ô Đào khởi động xe, anh lấy đĩa mềm từ trong túi vải ra, cẩn thận đặt vào túi bảo vệ.
Anh cầm lấy nó và nói: "Đây là anh viết lúc rảnh rỗi, viết chơi, tối hôm qua anh đã nói cho em chơi."
Thật ra Ô Đào cũng không có quá nhiều thời gian để chơi, nhưng cô vẫn nói: " Ừm, vậy em thử một chút."
Diệp Uẩn Niên: "Viết cho em chơi, cho nên bản quyền là của em, hôm nay không phải là anh nói đùa với em, tiền huê hồng đã bàn bạc với công ty của em, tất cả đều là của em."
Ô Đào: "Vậy thì không được, chẳng lẽ em dẫn dắt anh đòi giá cao đối với công ty của bọn em sao?”
Diệp Uẩn Niên suy nghĩ một lát, cũng có lý.
Ô Đào: "Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, thì trò chơi của anh cũng đều là của em!"
Diệp Uẩn Niên: " Ừm."
Ô Đào cong môi mỉm cười và nói: "Anh cũng là của em!"
Diệp Uẩn Niên không ngờ cô sẽ đột nhiên nói như vậy, khóe mắt của anh lập tức đỏ bừng, nhưng anh vẫn nói: " Ừm."
Trái tim của Ô Đào lập tức tan chảy, mềm mại ngọt ngào, dĩ nhiên cô cũng muốn nói, cô cũng là của anh, nhưng cuối cùng cô lại cảm thấy xấu hổ khi nói ra điều đó.
x+k*xxxxxxkxxkx*kxxkk
Khi đi ngang qua chợ bán thức ăn gần nhà, Ô Đào thả Diệp Uẩn Niên xuống: "Trong nhà em cũng không có gì, anh đi mua thức ăn đi, em sẽ đến nhà của anh em trước, nói chuyện và tặng quà cho bọn họ."
Diệp Uẩn Niên: " Được."
Ô Đào: "Anh biết mua thức ăn không?"
Diệp Uẩn Niên liếc nhìn cô: "Em cảm thấy anh biết không?"
Ô Đào mỉm cười: "Em sợ anh mới trở về nên chưa kịp thích ứng, được rồi, anh đi mua thức ăn đi, nhớ mua thêm đồ ăn ngon, em không ăn cơm ở nhà anh của em, đợi em trở về chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm."
Diệp Uẩn Niên: " Ừm."
Ô Đào đạp ga phóng về nhà, sau khi về đến nhà, trước tiên cô lấy quà mà Diệp Uẩn Niên mang từ Đức về, sau đó cô lấy cây trâm được nhà cung cấp Hồng Kông tặng, cô đặt tất cả vào một chiếc xe đẩy nhỏ và đẩy đến nhà anh trai.
Khoảng cách cũng không quá xa, đi bộ mười phút, vừa bước vào cửa nhà, cô cố ý nói: "Met chết đi được! Mẹ, mau tới đón con!"
Lúc này, Ninh Diệu Hương đang nau cơm, Tiểu U U đang ngồi xổm chơi đùa ở dưới tàng cây trong sân, Tiểu U U thấy cô, vui vẻ chạy tới gọi bà cô, Ninh Diệu Hương cũng cầm cái xẻng đi ra: "Tới rồi à, đợi một lát nữa rồi ăn cơm."
Ô Đào: "Mẹ, hôm nay con còn có một số chuyện, nên không ăn cơm, con tới đây để tặng những thứ này cho mẹ.”
Trong những món quà kia, cũng có đồ chơi và sữa bột, đồ chơi là một hộp chuỗi hạt hay gì đó, màu sắc tươi đẹp, đôi mắt của U U lập tức sáng lên, cô bé bổ nhào tới kêu lên: "Cô, là của UU sao, là của U U sao?"