Chương 377: Bức Tranh Tường Ở Sân Bay (3)
Chương 377: Bức Tranh Tường Ở Sân Bay (3)Chương 377: Bức Tranh Tường Ở Sân Bay (3)
Anh lại nói: "Có điêu em không nghĩ tới việc đi tìm ba em sao?”
Ô Đào: "Tìm cái gì chứ, không muốn, tìm được rồi thì thế nào, thật ra đơn giản là có hai loại khả năng, một là đã chết, một là tự mình chạy trốn ra nước ngoài sống an lành, bọn em khi còn nhỏ hy vọng rất nhiều về việc có một người ba, bây giờ đã trưởng thành, không cần, cũng không trông cậy vào việc ông ấy trở lại."
Diệp Uẩn Niên lại nói: "Nếu có cơ hội, anh tìm giúp em, ba em tên là gì?"
Ô Đào cũng nói sơ qua, nói bản thân cũng biết công việc của ba, tên, lúc nào đi Liên Xô, thời gian đại khái xảy ra chuyện, cuối cùng nói: "Cũng không cần quá bận tâm đây, dù sao cũng như vậy thôi."
Diệp Uẩn Niên gật đầu: "Anh hiểu rồi."
Sau đó, Ô Đào cũng hơi mệt, cô thay đổi tư thế khác, ôm trong lòng ngực anh ngáp một cái: "Ngày mai có lẽ em muốn tới nhà xưởng."
Diệp Uẩn Niên: "Ừm, anh cũng phải di tới Học Viện Khoa Học Trung Quốc, sever của bọn anh sắp ra mắt, yêu cầu thử điều chỉnh, có điều anh có thể trở về sớm hơn vào ngày mai."
Vào lúc Ô Đào thiếu chút nữa đã chìm vào giấc ngủ, cô nghe được Diệp Uẩn Niên nói: "... Nếu dựa theo bình thường một lần dùng năm cái, bây giờ có 35 cái..."
Vì thế khi Ô Đào ngủ, bắt đầu nằm mơ, mơ thấy bản thân quay về lớp học hồi tiểu học, nghe được giáo viên nói lải nhải, các bạn học, tổng cộng chúng ta có 35 quả táo, có năm học sinh, một người có thể bao nhiêu quả táo ...
火火火火火火火火火火火火
Ngày hôm sau là một ngày nắng, tới công ty, giám đốc bộ phận nghiên cứu phát minh Phùng Đào liền tới tìm cô với vẻ mặt tức muốn hộc máu: "Giang tổng, vậy cô đã đoán trúng, có việc lớn!"
Ô Đào: " Có chuyện gì vậy?"
Phùng Đào bất đắc dĩ nói: "Vừa rồi Bành tổng từ Nhật Bản truyền tới tin tức, nói Nhật Bản không đồng ý, hiện tại nói rằng đã giải quyết xong, nhưng theo như tôi nghe được, không giống như vậy đâu!"
Ô Đào: "Đồng ý? Điều kiện gì?"
Phùng Đào: " Ý Bành tổng là, Nhật Bản đã báo giá từng linh kiện mà chúng ta đã chốt đơn, về mặt giá cả mặt nhất định sẽ mang lại lợi nhuận cho chúng ta, nhưng mà bây giờ vì chúng là linh kiện nhập khẩu, bọn họ không có có cách nào bảo đảm chất lượng của từng bộ phận, đến lúc đó chúng tự kiểm tra chất lượng của các bộ phận đó."
Ô Đào: "Ai sẽ kiểm tra nó?"
Phùng Đào: "Đương nhiên là bộ phận mua sắm."
Sau khi Ô Đào suy nghĩ, cuối cùng nói: "Chúng ta và Nhật Bản hợp tác khai phá đã nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn luôn cho rằng chúng ta là người cung cấp ổn định chất lượng đáng tin cậy nhất, chúng ta có thể bất mãn với bọn họ, nhưng không thể không nói, về vấn đề chất lượng, bọn họ quả thật vô cùng nghiêm cẩn, nếu chúng ta bỏ mặc khâu kiểm tra chất lượng của bọn họ, tới cuối cùng sản phẩm chúng ta nhận được chất lượng ra sao, rất khó nói."
Phùng Đào: "Nhưng bọn họ đã ký hợp đồng, bộ phận mua sắm đang vô cùng đắc ý kia kìa!"
Ô Đào nghe xong, cười lạnh một tiếng: "Đúng là điên rồi."
Phùng Đào: "Còn không phải sao? Bằng không phủi tay, để cho bọn họ làm đi! Bọn họ sẽ biết thôi không lại thật cho rằng bản lĩnh lớn như vậy, không biết tự lượng sức mình, sau này chất lượng không ổn, đây chính là phá nát thương hiệu của chúng ta!"
Ô Đào thở sâu: "Trước tiên cô ra ngoài đi, để tôi suy nghĩ chuyện này nên giải quyết thế nào."
Phùng Đào bất đắc dĩ nói: "Giang tổng, chuyện này chúng ta thật sự không thể nhượng bộ đâu, bọn họ có thể dùng cách giảm giá, nhưng mà bỏ qua chất lượng, thật không dễ dàng đầu."
Ô đào: "Tôi biết."
Phùng Đào đi ra ngoài, Ô Đào suy nghĩ lại chuyện này.
Bộ phận mua sắm đã ký hợp đồng với phía Nhật Bản, bắt được quyền mua sắm quyền, tất nhiên bọn họ sẽ không dễ dàng uỷ quyền, nhưng mà người cung ứng Nhật Bản là đối tác bọn họ hợp tác nhiều năm rồi, cô tận mắt nhìn thấy bọn họ làm việc nghiêm cẩn, cũng từng vì việc này mà kính nể họ.
Cô nghĩ tới tự mình làm người nghiên cứu phát minh, tự bản thân phát triển một dây chuyền sản xuất, một ngày nào đó làm ra sản phẩm chất lượng siêu việt hơn cả Nhật Bản, nhưng mà ít nhất trước mắt không thể dễ dàng vứt bỏ cái đòn gánh này được. Chỉ là nếu không cho bộ phận mua sắm một lời răn đe, bọn họ sẽ không thể hiểu được vấn đề của bản thân.
Cô nhíu mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp, lập tức đi tìm Trần Thông để truyền đạt vấn đề này.
Thật ra vốn dĩ Trần Thông cũng cảm thấy Bành văn nguyên có thể thương lượng để hạ được mức giá đây cũng là bản lĩnh, về phần theo dõi chất lượng cũng không phải vấn đề gì lớn, dù sao vẫn là những nhà cung cấp linh kiện đó cứ theo phương pháp ban đầu mà làm là được.