[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 376 - Chương 376: Bức Tranh Tường Ở Sân Bay (2)

Chương 376: Bức Tranh Tường Ở Sân Bay (2) Chương 376: Bức Tranh Tường Ở Sân Bay (2)Chương 376: Bức Tranh Tường Ở Sân Bay (2)

Thiếu chút Ô Đào cười ra tiếng: "Anh chính là giọng khách át giọng chủ, có anh ở đây, ai còn cảm thấy em lợi hại chứ!"

Diệp Uẩn Niên: "Không hề, chỉ là anh cảm thấy anh phải làm cho mọi người cảm thấy anh rất tốt, rất xứng đôi với em."

Ô Đào nghe được vậy thì tâm tình nở hoa, không nhịn được ôm lấy anh: "Em cảm thấy anh đã đủ tốt rồi!"

Cô nghĩ nghĩ: "Thật ra trước kia mọi người nghĩ anh giống tiểu bạch kiểm, có thể là bởi vì anh rất đẹp trai ."

Anh quả thực rất đẹp, đứng ở nơi đó, thật sự rất hấp dẫn ánh mắt người ta, sẽ khiến cô nhớ tới những từ ngữ kinh diễm —— tuy rằng một người đàn ông như anh không thích hợp dùng loại từ này.

Diệp Uẩn Niên nhướng mày: "Thật sự sao?"

Ô Đào: "Ừm, nhất định là như vậy!"

Diệp Uẩn Niên: "Vậy còn em? Em cũng cảm thấy như vậy sao?"

Ô Đào gật đầu: "Đương nhiên em cũng cảm thấy như vậy!"

Ngay từ ban đầu, anh đẹp trai như vậy, giống như từ trong truyện cổ tích đi ra, khi đó cô còn rất nhỏ, nhưng là trẻ con thì cũng chẳng biết ai đẹp ai không, hận không thể muốn nhìn thêm.

Diệp Uẩn Niên: "Em cảm thấy anh đẹp đến mức nào?"

Rất nhanh anh lại thay đổi cách hỏi: "Em gặp qua bao nhiêu người đẹp hơn anh?"

Ô Đào ăn ngay nói thật: "Từ trước tới nay em chưa từng gặp qua người đàn ông nào đẹp như anh, anh chính là người đẹp nhất."

Diệp Uẩn Niên không lên tiếng, nhưng rõ ràng tâm tình anh đang vui sướng vô cùng.

Cô cảm thấy hơi kinh ngạc, thì ra là anh để ý chuyện này, có điều nghĩ lại lại cảm thấy vô cùng bưồn cười, có phải anh đang so đo với người khác không?

Ai biết Diệp Uẩn Niên đột nhiên lại hỏi: "Chuyện của chúng ta, dì đã biết rồi sao? Có phải dì khó có thể chấp nhận phải không?"

Ô Đào nhìn thoáng qua Diệp Uẩn Niên: "Anh biết chuyện của bố em không?"

Diệp Uẩn Niên: "Trước kia em từng nói chú đã qua đời." Ô Đào cười khổ: "Vốn dĩ không phải ông ấy qua đời, ông ấy đi Liên Xô lưu học, thuộc diện nhà nước cử đi Liên Xô, có điều sau này quan hệ giữa Liên Xô và Trung Quốc chuyển biến xấu đi, không biết ông ấy đã đi đâu, không tìm thấy nữa, cứ như vậy biệt tăm biệt tích, không thể tính là liệt sĩ, nhưng cũng không thể tính là phản động, chỉ là tổ chức phía trên vẫn luôn hoài nghi ông , cho nên những năm đó, nghe nói mẹ em cũng bị bắt đi thẩm tra vài lần."

Diệp Uẩn Niên tất nhiên không nghĩ tới: "Sau đó thì sao?"

Ô Đào: "Không có sau đó, ông ấy đi rồi, không bao giờ trở lại, cũng mặc kệ bọn em, mẹ em khi đó còn trẻ, một người phải chăm sóc hai đứa nhỏ, đối mặt với lời đàm tiếu xung quanh, áp lực rất lớn, cứ nơm nớp lo sợ sinh sống. Hơn nữa về bà ngoại ông ngoại em cũng là thành phần không tốt, bị đả đảo, không lấy được gì, lại sinh bệnh, bà ngoại ông ngoại em chỉ có một đứa con gái, bà còn phải gửi tiền cho họ, những năm đó mẹ em vẫn luôn thật sự rất vất vả."

Diệp Uẩn Niên: "Thảo nào tình hình lúc ấy của em tồi tệ như vậy."

Ô đào: "Đúng vậy... Khi em còn nhỏ không hiểu chuyện, cũng không đủ quan tâm đến bà ấy, theo bản năng còn rất sợ bà, bây giờ em ngẫm lại, kỳ thật rất có lỗi với bà, sẽ nhịn không được muốn hiếu thuận với bà nhiều hơn, thời điểm ban đầu, bà cũng chỉ mới có hơn hai mươi tuổi, vậy mà mở mắt ra, là công việc là thẩm tra, như đi trên tảng băng mỏng, còn có hai người già hai đứa trẻ, bà không có gì để dựa vào, cứ sống như vậy, kỳ thật lúc ấy bà có thể tái giá, nhưng bà không muốn liên lụy người khác, cũng vẫn giữ một tia hy vọng, nghĩ rằng ba em có lẽ sẽ trở lại."

Chờ rồi lại chờ, chờ tới lúc lớn tuổi, về hưu, chịu khổ như vậy, nhưng cả đời trôi qua như thế.

Diệp Uẩn Niên trầm mặc nửa ngày.

Hiển nhiên anh ý thức được, năm đó khi anh rời đi, cuộc sống của Ô Đào ngày càng áp lực.

Thật ra nó cũng giống như mấy năm nay anh đã suy nghĩ đi suy nghĩ lại, không ngừng cho rằng, bởi vì mẹ anh vô cùng xem thường cô, vì chiếc đồng hồ kia, vì anh làm cho Ô Đào áp lực, bởi vì Ô Đào không thích mình, bởi vì bản thân ấu trĩ vô dụng, những lý do này, thật ra vẫn luôn xuất hiện trong đầu anh. Vào lúc bất đồng, bất đồng cảm xúc, anh sẽ cố chấp cho rằng chính là do lý do kia, lúc sau tìm được lý do mới, lại cảm thấy đó mới là đáp án. Nhưng thật ra nghĩ lại, cũng không phải vì một cái, mà bởi vì nhiều thứ, cùng nhau tạo thành kết cục thế này.

Bây giờ anh phát hiện, ngay cả bố của Ô Đào, cũng là một tai họa ngầm làm cho quan hệ của bọn họ tan vỡ.

Ô Đào khẽ thở dài: "Những chuyện này đều đã qua, mẹ em hẳn là cũng không thèm nghĩ tới nữa, ngày đó em nhắc với mẹ, mẹ em cũng không quá mức phản đối, có điều chờ tới khi anh tới thăm nhà em, nhất định phải biểu hiện thật tốt."

Diệp Uẩn Niên gật đầu: "Được."
Bình Luận (0)
Comment