Chương 375: Bức Tranh Tường Ở Sân Bay (1)
Chương 375: Bức Tranh Tường Ở Sân Bay (1)Chương 375: Bức Tranh Tường Ở Sân Bay (1)
Huống chi anh cũng rất hết lòng đối với mình, anh còn giúp mình liên hệ chuyến đi khảo sát ở nước Mỹ.
Lúc nãy cô đã nghĩ rằng, cô sẽ đối xử với anh tốt hơn, cô thực sự nên thông cảm đối với tâm tư của anh hơn.
Cô cẩn thận liếc nhìn anh, lại nhìn thấy anh ăn mặc chỉnh tề, ngồi trên ghế ở bên cạnh, dùng ngón tay mảnh khảnh lật từng trang sách, ánh đèn chiếu vào gương mặt của anh, góc nghiêng của anh rất hoàn mỹ, giống như một tác phẩm điêu khắc nổi tiếng, cao quý tao nhã, nhưng lông mi của anh rũ xuống rất dài, khiến gương mặt lạnh lùng trở nên linh động và tràn đầy sức sống.
Cô nhìn anh một lúc, nhưng lại thấy anh không nhấc mắt, rõ ràng là anh đang chuyên chú đọc sách, nên không muốn để ý đến dáng vẻ của mình.
Cô bất lực, cô muốn nói lên những lời gì đó để vãn hồi, dỗ dành anh.
Đêm đã khuya, nhiêu bao cao su như vậy, thật ra thì cô cũng muốn dùng thử xem nó như thế nào, suy cho cùng cũng không dễ dàng gì anh mới có thể mua được.
Cô thử nói: "Uẩn Niên, em一一"
Ngay lúc này, cô nghe được anh nói: "0 Đào, thật ra thì —— "
Hai người lại đồng thời mở miệng, đều nhìn đối phương.
Vì vậy cả hai đều nhìn thấy ý cầu hòa ở trong mắt của đối phương, rõ ràng là bọn họ đều đang rất cẩn thận và thử thăm dò.
Ô Đào đỏ mặt: "Anh nói trước đi."
Diệp Uẩn Niên cụp mắt, sau khi im lặng một lúc, anh mới nói: "Thật ra lúc nãy anh chỉ muốn nhắc nhở em—- "
Ô Đào: "Anh muốn nhắc nhở em cái gì?"
Diệp Uẩn Niên: "Những hộp bao cao su kia, dường như là có thời hạn sử dụng."
Ô Đào: "Thời hạn sử dụng?"
Diệp Uẩn Niên gật đầu, ngẩng đầu nhìn cô, trịnh trọng nói: "Có hai hộp, sau mười hai giờ sẽ hết hạn."
Anh nói có hai hộp ngày mai sẽ hết hạn.
Nếu như để cũng hết hạn thì không nên lãng phí, vì thế hai người mở nó ra nghiên cứu một phen. Anh nghiêm túc đọc kỹ hướng dẫn sử dụng, mở từng hộp ra dựa vào cách ở trên hướng dẫn sử dụng để làm theo, có một số hộp không phù hợp, cuối cùng cũng chọn được kích cỡ phù hợp, tính toán như vậy, thực tế thì cũng chỉ có sau bảy hộp có thể sử dụng, còn lại đều phải vứt đi.
Anh nhíu mày: "Đáng tiếc, một lần mua thế này có phải dễ đâu."
Ô Đào an ủi anh: "Suy nghĩ tích cực lên nào, bản chỉ dẫn này hẳn là một thứ đáng giá mà, mình nên cảm thấy hạnh phúc, phải không?”
Diệp Uẩn Niên nghe vậy, hơi mặt đỏ nhìn cô.
Ô Đào đột nhiên ý thức được, bản thân đang nói ra vấn đề mình cấm nhắc tới, lập tức trừng mắt nhìn anh, không cho anh nhắc lại.
Diệp Uẩn Niên rất thức thời, nhanh chóng đổi đề tài.
Sau khi dùng cái này xong, cảm giác như chúng không giống nhau mấy, thật ra Ô Đào không thể nói mình thích tới mức nào, có điều nghĩ rằng cái này có thể tránh được phiền toái, cô vẫn nên nhịn.
Cũng may sau đó dần dần có cảm giác tốt hơn.
Cuối cùng anh một hơi dùng hết ba con, lại còn hơi cảm thấy chưa đã, vì thế anh không ngừng cố gắng, ai biết được một con cuối cùng cũng bị phá luôn.
Anh nhìn cái bị phá hỏng kia, tiếc nuối nói: "Quả nhiên chất lượng chẳng tốt tí nào."
Ô Đào: "Cái này chỉ là hàng nhái, ném đi."
Đương nhiên là vứt đi thôi.
Vì thế anh chỉ có thể mở ra một cái mới.
Lúc này đây lại có cảm giác khá hơn nhiều.
Cuối cùng, anh ôm cô, cúi đầu hôn lên nước mắt trên mặt cô, vô cùng thương tiếc.
Thật ra Ô Đào cũng rất thích, mưa bên ngoài rơi xuống, giọt mưa đập bùm trên mái hiên, gió thảm mưa sầu nghe là thấy lạnh lão, cô mềm mại dựa vào lồng ngực anh, làm thế rất thoải mái.
Dáng người anh cao dài, làm cho người ta theo bản năng cảm thấy thật gầy, nhưng thật ra còn rất rắn chắc, ôm lấy anh cảm giác cũng rất tốt.
Ô Đào không ngủ được, nghe tiếng mưa rơi, nói chuyện câu được câu không.
Bởi vì nhắc tới chuyện hôm nay, Ô Đào liền kể ở công ty mình bị vây quanh chỉ trỏ thế nào: "Ngày hôm nay, mọi người đều gọi điện thoại cho em, hỏi em sao lại thế này."
Diệp Uẩn Niên: "Bọn họ nói gì vậy, sẽ không lại cho rằng anh là *tiểu bạch kiểm đấy chứ?"
*Tiểu bạch kiểm: Nếu hiểu theo nghĩa tốt thì là chỉ kiểu con trai trắng trẻo, ngây thơ trong sáng đó. Nhưng thường người ta thường hiểu là chỉ những chàng trai có vẻ ngoài trắng trẻo, tuấn tú, mềm yếu và trong sáng nhưng sống bám vào người khác hoặc được người khác bao nuôi, ...
Ô Đào bưồn cười: "Tối hôm qua anh tới như vậy, ai còn dám cho là thế? Bây giờ em thấy anh đã thành minh tinh ở công ty em, cả ngày mọi người đều thảo luận về anh."
Cô nghĩ, quả nhiên ở bên cạnh người đẹp vẫn được thơm lây.
Diệp Uẩn Niên: "Bọn họ đều nói thế nào?"
Ô Đào: "Em nghĩ các kỹ sư dưới em thật sự rất bội phục anh, nếu anh cứ tiếp tục như vậy, vị trí kỹ sư trưởng này của em rất đáng báo động, không có uy tín."
Diệp Uẩn Niên: "Ô Đào ưu tú như vậy, đương nhiên Ô Đào là tốt nhất, anh chỉ là người thân thôi."