Chuong 374: Sap Het Han (4)
Chuong 374: Sap Het Han (4)Chuong 374: Sap Het Han (4)
Ô Đào: "Không biết, hy vọng là đầu năm sẽ đi, nếu năm sau, em đã báo danh ở MBA, sau giờ làm việc thì em còn phải đi học, có lẽ sẽ không có thời gian."
Mấy ngày trước MBA đã quyết định, đi học ở đại học Bắc Kinh, lịch dạy học thường được sắp xếp vào buổi tối hoặc là cuối tuần, sẽ không ảnh hưởng đến việc đi làm.
Diệp Uẩn Niên: "Vậy anh sẽ cố gắng liên lạc Sớm, anh sẽ đi cùng em, đến lúc đó 一一"
Anh cười nói: "Kết thúc khảo sát, anh có thể dẫn em đi thăm quan, đi chơi ở khắp nơi."
Ô Đào nghe xong cũng cảm thấy không tồi, nếu anh có thể đi cùng, dựa vào anh rất quen thuộc đối với nước Mỹ, dĩ nhiên là tiện lợi hơn rất nhiều, cũng giảm bớt sự phiền phức về vấn đề giao tiếp giữa cô và các công ty, dĩ nhiên là cô sẽ có thể được tạo điều kiện ở khắp nơi.
Nhưng Ô Đào vẫn nói: "Nhưng em cần phải dẫn đoàn đội nghiên cứu của bọn em đi ra ngoài."
Diệp Uẩn Niên: “Anh biết, không sao, mọi người cũng có thể đi cùng, đến lúc đó anh sẽ nhờ người khác sắp xếp cuộc hành trình của mọi người, mọi người có thể bớt lo."
Ô Đào nghe thấy những lời này, cô ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: "Vậy anh làm đoàn trường đoàn khảo sát cho bọn em khi đến nước Mỹ nhé, đến lúc đó em sẽ thanh toán tiên vé máy bay và chỉ phí đi lại cho anh, có được không?”
Giọng nói của cô rất mềm mại, trong giọng điệu mang theo sự làm nũng, Diệp Uẩn Niên nhìn cô chăm chú: "Được, vậy tiền vé máy bay của anh phải dựa vào công ty của bọn em rồi, em nhất định phải thanh toán cho anh."
Ô Đào lập tức cảm thấy hứng thú, cô cầm điện thoại di động lên, lập tức gọi điện thoại cho Trần Thông.
Diệp Uẩn Niên ngồi ở bên cạnh, yên tĩnh chờ đợi.
Ô Đào nói chuyện này cho Trần Thông nghe, dĩ nhiên là anh ấy tán đồng, tỏ ý sẽ ủng hộ hết sức, đặc biệt là khi anh ấy nghe nói Diệp Uẩn Niên muốn làm đoàn trưởng cho bọn họ, anh ấy lại vui vẻ: "Quá tốt rồi, chúng ta sẽ hợp tác sâu hơn với tổng giám đốc Diệp, có lẽ không bao lâu nữa, chúng ta sẽ là người một nhà!"
Ô Đào vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, bởi vì nhắc tới Diệp Uẩn Niên, nên cô đi tới phòng khách ở bên cạnh —— cô không muốn để cho anh nghe thay.
Khi đang nói chuyện, Trần Thông lập tức cảm thấy hứng thú, nhắc tới chuyện của Bành Văn Nguyên ở Nhật Bản, anh ấy cảm thấy rất tức giận, đương nhiên là Ô Đào muốn nghe rốt cuộc là tình huống gì, vì vậy thời gian cứ thế trôi qua, mãi cho đến cuối cùng, mưa ở bên ngoài cũng đã ngừng, nhưng hai người bọn họ vẫn đang nói chuyện, hơn nữa cũng không có ý dừng lại.
Diệp Uẩn Niên bí mật đi tới bên cửa sổ, nơi đó khá gần cô.
Ô Đào nhìn lướt qua Diệp Uẩn Niên, anh cứ nhìn mình như vậy, cô tỏ ý anh hãy đi ngủ trước đi.
Cô tiếp tục nói tới vấn đề của nhà máy Hương Cảng với Trần Thông, cô nói đến nhà máy Hương Cảng có thể giao thiệp với các nhà máy khác, có một công ty Đài Loan cũng cảm thấy hứng thú đối với nhà máy đó, hai người đang thảo luận về ý của người Hương Cảng, có phải là đang chơi trò mưu kế đối với bọn họ hay không.
Diệp Uẩn Niên đi đi lại lại hai vòng ở bên cạnh Ô Đào, cô cũng nhắm mắt làm ngơ.
Cuối cùng, cuối cùng anh cũng "Khụ khụ " một tiếng. Vì vậy, giọng nói của người đàn ông đã bất ngờ truyên vào điện thoại mà không hề có dấu hiệu nào.
Bên kia, Trần Thông đột nhiên nhận ra: "Ô, Ô Đào, em không tiện đúng không?”
Ô Đào thẹn thùng đỏ mặt, cô trợn mắt nhìn Diệp Uẩn Niên, sau đó cô mỉm cười nói với Trần Thông: "Anh Thông, không sao, anh nói tiếp đi."
Nhưng Trần Thông nào còn dám nói, đột nhiên anh ấy nhận ra được tình hình ở bên kia, anh ấy vội vàng tìm một lý do, sau đó cúp máy.
Ô Đào đặt điện thoại xuống, cau mày: "Anh cố ý!"
Diệp Uẩn Niên: "Cũng đã chín rưỡi rồi."
Ô Đào: "Chín rưỡi thì thế nào?"
Gương mặt của Diệp Uẩn Niên nhàn nhạt, anh nhìn cô: "Vậy em tiếp tục gọi điện thoại đi."
Ô Đào thấy anh như vậy thì cười ha ha, sau đó cô không quan tâm đến anh, cầm tài liệu ở bên cạnh lên và tiếp tục đọc.
Diệp Uẩn Niên cũng không nói chuyện, anh lật một quyển sách ra để xem.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi lác đác ở bên ngoài, cùng với tiếng lật giấy. Ô Đào hơi sốt ruột, cô nhìn thời gian, thấy mười giờ.
Đã mười giờ rồi!
Cô nhớ đến lúc nay mình gọi điện thoại Trần Thông, dường như cô đã gọi hơn một tiếng, cô lại bỏ mặc anh ở bên cạnh, cô cũng hơi áy náy.
Cô đã hơi lạnh nhạt với Diệp Uẩn Niên, nếu như đổi thành bản thân, cho dù là đối phương thật sự bàn chuyện làm ăn, thì cô cũng sẽ không vui.
Suy cho cùng anh vẫn vui vẻ mua rất nhiều hộp bao cao su, nên nhất định là anh rất mong đợi, mặc dù Trần Thông là đồng nghiệp, nhưng anh ấy vẫn là một người đàn ông.