Chương 381: Hành Trình Hong Kong (1)
Chương 381: Hành Trình Hong Kong (1)Chương 381: Hành Trình Hong Kong (1)
Điều này thậm chí khiến cho cô sinh ra sự nóng lòng trước nay chưa từng có, cô nhớ tới lời mẹ của Diệp Uẩn Niên nói, nói cảm xúc của anh không ổn định, nói anh không thể bị kích thích, cô nhớ tới anh đột nhiên toát ra cảm xúc dị thường thì càng thêm lo lắng.
Ô Đào bắt đầu hối hận, lẽ ra nên dán một chữ "điều" trên cửa, như vậy là anh có thể thấy được.
Có lẽ nên nói cho Trần Thông, để trần thông gọi điện thoại cho anh nói một tiếng cũng đúng nha, lúc này, còn sợ người khác chê cười cái gì chứ.
Ô Đào uể oải, thậm chí còn khó chịu, cô không nhịn được suy nghĩ đến tình huống xấu nhất, với tính tình của anh, có thể dứt khoát chờ một đêm trước cửa hay không, có thể vẫn luôn gọi điện thoại cho cô?
Nhất thời lại thầm hận bản thân, lần đó không phải anh đã phát danh thiếp cho cô rồi sao, lẽ ra nên lấy một tấm danh thiếp, có lẽ sẽ có thể có phương thức liên lạc khác, cô cũng không đến mức khó chịu như bây giờ. Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên, điện thoại khách sạn vang lên.
Cô nghĩ chắc là tiếp viên hoặc người phụ vụ, tùy tay nhận máy, ai biết sau khi bắt máy, bên trong truyền đến một âm thanh: "Tôi tìm Giang Ô Đào."
Thanh âm bất thình lình kia đúng là của Diệp Uẩn Niên.
Ô Đào chỉ cảm thấy, trong một khắc trái tim chợt co rút lại, tựa như pháo hoa bắn tung toé, không còn gì có thể so với sự vui sướng từ trên trời rơi xuống này của cô nữa!
Cô cười nói: "La em, làm sao anh biết phòng ở điện thoại khách sạn? Làm sao anh tìm được em?”
Diệp Uẩn Niên ở đầu bên kia cũng cười: "Anh biết chuyện em đi công tác từ nơi của Trần Thông, nên tới Hong Kong đã biết tên khách sạn, cứ trực tiếp liên hệ phục vụ khách sạn, tra được điện thoại của em."
Ô Đào cao hứng muốn chết: "Em quá coi thường anh rồi, cũng đúng, anh đâu có ngốc, đương nhiên anh biết nghĩ cách!"
Cô lại cảm thấy, bản thân lo lắng cho anh vô ích, có điều vậy thì sao chứ, cô không cảm thấy uể oải, ngoại trừ thích vẫn chỉ có thích. Diệp chứa năm: "Chuyện thu mua đến đâu rồi?"
Ô Đào: "Đừng nói nữa, có hai nhà ——"
Ô Đào nói đại khái tình huống của hai nhà sản xuất: "Dù sao nhà sản xuất thứ hai, dù em có nghèo chết cũng không muốn hợp tác cùng bọn họ, đôi mắt bọn họ chỉ biết hướng lên trời, khinh thường người đại lục chúng ta, ngâm đem chúng ta thành người chú nghèo muốn tống tiền! Trên thực tế chính kỹ thuật ở nhà xưởng của bọn họ đều nên bị đào thải, tặng không em cũng không cần!"
Diệp Uẩn Niên im lặng nghe, nghe đến đó, an ủi nói: "Vậy nhất định đừng mua bọn họ nữa, bọn họ chính là quý trọng cái chổi cùn của mình thôi."
Ô Đào: "Đúng! còn một nhà khác nữa, đối phương tỏ vẻ có thể suy xét, em hy vọng bọn họ có thể đáp ứng."
Nói xong, cô buông tiếng thở dài: "Nếu bọn họ không đáp ứng, em sẽ rất khổ sở."
Thời điểm buổi sáng, tất nhiên cô duy trì hình tượng không sợ gì cả, bình tĩnh lý trí, chuyện trò vui vẻ, có điều bây giờ nói chuyện cùng Diệp Uẩn Niên, ngay tức khắc cô không nhịn được nữa, muốn oán trách muốn tố khổ... Diệp Uẩn Niên: "Nếu bọn họ không đáp ứng, anh có thể nghĩ cách liên hệ dây chuyền sản xuất từ Châu Âu cho bọn em, có điều như vậy rất phiền toái."
Dù sao các quốc gia ở Phương Tây rất phát đạt, bọn họ thấy kỹ thuật ở Đại Lục của Trung Quốc có hạn, mấy cái thiết bị nhập khẩu không phải cứ có tiền là giải quyết được .
Ô Đào: "Dạ, em cũng nghĩ như vậy. Đúng rồi, hôm nay chuyện của anh thế nào, làm sao anh phát hiện em tới Hong Kong?
Diệp Uẩn Niên: "Hôm nay anh đi Học Viện Khoa Học Trung Quốc giúp bọn họ chuẩn bị phòng thí nghiệm và cơ phòng, ở nơi đó tín hiệu bị che chắn, không nhận được điện thoại của em, buổi tối gọi điện thoại cho rằng em đang vội, kết quả tan tâm sau, ta qua đi, ngươi vẫn luôn không trở lại, ta liền rất lo lắng 一一"
Ô Đào: "Một khắc đó anh suy nghĩ gì?"
Diệp Uẩn Niên nhàn nhạt nói: "Rất nhiều suy nghĩ"
Ô Đào: "Rất nhiều phải không? có thể tuỳ tiện nói vài cái cho em nghe được không."
Diệp Uẩn Niên liền tram mặc.
Ô Đào: "Anh nói mau, không nói em sẽ tức giận cho xem!" Bây giờ cô sẽ uy hiếp anh, anh thanh hơi mềm mại, cái gì anh cũng kiên trì, khẳng định là sẽ dựa vào cô.
Giọng nói Diệp Uẩn Niên hơi thấp: "Suy nghĩ rất nhiều, sợ em không để ý tới anh, sợ em rời đi, sợ em đã xảy ra chuyện, cũng lo lắng nhà em không đồng ý, lo lắng em ở công ty có chuyện gì gấp..."
Ô Đào: "Vậy lúc anh nghĩ đến khả năng em không để ý tới anh nữa, có rất sợ hãi hay không?”
Hơi thở Diệp Uẩn Niên có chút khẩn trương, trong microphone an tĩnh một hồi, anh mới nói: " lúc ấy anh rất sợ hãi, có điều suy nghĩ này chỉ là trong nháy mắt, lúc sau, anh liền bắt đầu suy nghĩ khả năng khác."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ