Chuong 382: Hanh Trinh Hong Kong (2)
Chuong 382: Hanh Trinh Hong Kong (2)Chuong 382: Hanh Trinh Hong Kong (2)
Ô Đào nhẹ nhàng nói: "Uẩn Niên, em không bao giờ buông bỏ anh đâu, không có khả năng không để ý tới anh, cho nên sau này, thời gian xuất hiện loại sợ hãi này của anh có thể càng ngắn hơn một chút, hoặc là không bao giờ xuất hiện nữa."
Diệp Uẩn Niên: "Ừm, anh biết."
Ô Đào: "Sau đó thì sao?"
Diệp Uẩn Niên: "Sau đó anh gọi điện thoại cho Trần Thông, hỏi tình huống, cái gì anh ta cũng nói cho anh. Đáng tiếc lúc ấy anh không biết, bằng không anh đã theo em cùng đi Hong Kong."
Ô Đào nghe xong, liền cười rộ lên: "Khó mà làm được, vạn nhất người khác hiểu lầm thì sao, nói em tới đây có việc khác, còn muốn mang theo một tiểu bạch kiểm, vừa thấy đã nghĩ là giảm uy tín!"
Cô chính là cố ý nói đùa, thật ra mức độ nổi tiếng của Diệp Uẩn Niên ở Hong Kong phỏng chừng so với ở đại lục còn cao hơn, dù sao ở nơi này cố vấn tài chính IT rất phát đạt.
Diệp Uẩn Niên: "Ừ cũng đúng..." Ô Đào cười ra tiếng, trong lòng đột nhiên vui sướng, cô cầm điện thoại, nhàn nhã uống nước trà, nói chuyện với anh: "Uẩn Niên, anh ở đâu gọi điện cho em thế?"
Diệp Uẩn Niên: "Khách sạn, anh không có chìa khoá nhà em, không vào được, tô bánh tối hôm qua phỏng chừng sắp hỏng rồi, anh không bỏ vào tủ lạnh."
Trời lạnh, cho rằng không đáng, nên hình như là đè ở trên mâm.
Ô Đào: "Gọi từ đại lục tới Hong Kong, phí điện thoại có nhiều không?"
Diệp Uẩn Niên: "Không biết, em hỏi cái này làm gì?”
Ô Đào: "Bởi vì em muốn nói chuyện cùng anh nhiều hơn, vạn nhất quá tốn tiền, sẽ đau lòng lắm!"
Diệp Uẩn Niên liền cười: "Anh có thể vẫn luôn gọi cho em, nhiều tiền cũng chẳng sao cả."
Âm thanh của anh thanh trầm dễ nghe, ôn nhu đến mức làm lồng ngực người ta bủn rủn ngọt ngào.
Ô Đào: "Bây giờ em đang ngắm nhìn cảnh đêm của cảng Victoria, nơi này thật sự rất xinh đẹp, phía dưới là ánh đèn, chiếu lên bóng nước, hoàn mi
Diệp Uẩn Niên: "Em thấy được, anh liền thấy được luôn, anh cũng cảm thấy rất đẹp."
Ô Đào nghe xong thỏa mãn thở dài, vì sao anh nói chuyện dễ nghe như vậy, ôn nhu như vậy, từ đầu tới đuôi của anh đều là ánh sáng hoàn mỹ bao vây!
Cô nhớ tới quá khứ: " đột nhiên em nhớ lại, lân đầu tiên em tới Hong Kong là đi theo đạo sư tới, khi đó dùng hệ phí dụng chi trả khách sạn, nhưng rất ít, chỉ có thể thoải mái là được, đừng nói đến nhìn cảng Victoria, ngay cả đèn bên ngoài cũng không thấy rõ ."
Diệp Uẩn Niên: "Phải không vậy, khi nào?"
Ô Đào: "Là mấy năm trước, hội nghị an toàn máy tính quốc gia, không phải em đã nói với anh rồi sao, em còn thấy được anh triển lãm luận văn, còn có tạp chí phỏng vấn anh."
Diệp Uẩn Niên thấp thấp nói: "La lần đó sao..."
Ô Đào: "Ừm, chính là lần đó ——"
Giọng nói của cô dừng lại, lần đó, thấy được tạp chí phỏng vấn anh, cũng thấy được anh nhắc tới vị hôn thê và nhẫn cưới.
Có điều cũng may, gân đây anh đã không còn đeo, phỏng chừng là rút lại rồi. Diệp Uẩn Niên lại chuyển đổi chủ đề, hỏi: "Đúng rồi, Ô Đào, Hong Kong có bán áo mưa không?"
Ô Đào bị xoay chuyển thành đề tài này nên bất đắc dĩ nói: "Chắc là có, em không chú ý, nhưng hình như từng nhìn thấy ở đâu rồi."
Cửa hàng bên này nhiều vô kể, nơi nơi là cao ốc building, khả năng có thể tiến vào xem qua tình hình, nhưng không để bụng.
Diệp Uẩn Niên: "Áo mưa Hong Kong nhất định tốt hơn so với đại lục, hơn nữa có thể mua lúc nào cũng được, em nhớ mua nhiều một chút."
Ô Đào nghĩ nghĩ: 'Ngày mai em sẽ lưu ý một chút, có điều Phùng Đào của bộ phận nghiên cứu phát minh và thư ký đều đi theo em, không thể cố ý bỏ mặc bọn họ, cho nên không hẳn có cơ hội, lại nói nếu mua nhiều, khi quay về bị hải quan kiểm tra cũng rất rắc rối..."
Chủ yếu là không thể mất mặt như vậy được.
Diệp Uẩn Niên cười nói: "Vậy quên đi, anh lại nghĩ biện pháp khác."
Ô Đào vừa nghe, bất đắc dĩ mà nói: "Anh đừng đem chuyện này trở thành chuyện đứng đắn như vậy." Diệp Uẩn Niên: "Anh cảm thấy chuyện này rất đứng đắn."
Ô Đào: "Anh ——"
Diệp Uẩn Niên: "Đúng rồi, bây giờ anh còn tìm một ít luận văn, đang xem, chờ em trở về, anh chia sẻ cho em cùng nhau xem, đều là những luận văn và tư liệu vô cùng tốt."
Ô Đào: "Về chủ đề gì?"
Diệp Uẩn Niên: "Em trở về xem sẽ biết. Anh đều nhìn kỹ qua rồi, cảm thấy rất hữu dụng, cũng đã làm phê bình, rút trọng điểm, chờ em trở về chúng ta nghiên cứu cùng nhau."
Ô Đào: "Được."
Hai người lại nói chuyện nửa ngày, cuối cùng mới cắt đứt điện thoại.
Sau khi Diệp Uẩn Niên cắt điện thoại, nằm ở trên giường, nâng tay lên, dừng ở trên đôi mắt, che nó lại.
Anh vĩnh viễn sẽ không nói cho cô, lần đó anh tới hội nghị an toàn máy tính ở Hong Kong, kỳ thật anh có đi, chỉ là không xuất hiện ở trước mặt cô mà thôi.