Chuong 383: Trong Xe (1)
Chuong 383: Trong Xe (1)Chuong 383: Trong Xe (1)
Lúc ấy, anh biết Hong Kong muốn tổ chức hội nghị an toàn máy tính.
Anh biết phần tạp chí phỏng vấn kia tất nhiên sẽ hiện ra trên màn hình của hội nghị an toàn lần này .
Anh còn biết thầy cô vẫn luôn rất quan tâm hướng đi của kỹ thuật tiên tiến thế giới, mà ban tổ chức hẳn là cũng sẽ phát thư mời cho anh.
Anh cũng biết cô là học trò thầy cô tự hào nhất.
Vì thế, dựa vào bốn điểm mấu chốt, trong không gian mênh mang, ngẫu nhiên lấy được cơ hội liên tiếp, hướng đến kết quả anh muốn trong hàng vạn sự kiện kia ——
Anh đem theo cái nhẫn có lẽ vĩnh viễn không có cơ hội đưa ra kia, lấy khả năng bé nhỏ như vậy xuất hiện trước mặt cô.
Tác giả có lời muốn nói: Tin tức tiêu đề lớn có thể như thế này " Nữ phó tổng của bộ ba khoa học kỹ thuật đi Hong Kong để tranh mua rương áo mưal"
Đêm đó Ô Đào ngủ tương đối trễ, sau khi nói chuyện điện thoại với Diệp Uẩn Niên, cô an lòng, bắt đầu suy nghĩ một lần nữa về đường dây sản xuất của Hong Kong, vạn nhất Nhạc tiên sinh từ chối mình, mình nên làm sao bây giờ?
Đi nơi nào đào ra một dây chuyền sản xuất ? Hơn nữa phải có kỹ thuật và hệ thống quản lý thành thục.
Quan trọng nhất chính là, có thể bản thân sử dụng làm sao để có thể trong thời gian ngắn nhất thay thế thương hiệu Nhật Bản.
Cái này làm cho Ô Đào đã khuya cũng chưa ngủ ngon được.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ô Đào cùng với Phùng Đào và thư ký đi dạo trên đường, như vậy mọi người ai cũng đều có thể mua một chút đồ, Ô Đào nhớ tới áo mưa, cũng ghi nhớ lại, thừa dịp lúc Trân Tuệ nhìn vào thuốc mỡ dược du trị thương, cô mua hai hộp áo mưa, một hộp bên trong hình như là có mười cái, vậy tổng cộng là hai mươi cái, cho dù qua hải quan bị nhìn thấy, hẳn là cũng không đến mức xảy ra chuyện.
Lúc bỏ vào trong túi của mình, cô có cảm giác mặt đỏ tim đập, dường như bản thân là trộm vậy.
Lấy được áo mưa xong, cô hơi thả lỏng một chút, đi xem cái khác, tự nhiên muốn mua cho người thân ít lễ vật, cho cháu gái Ô Ô và mẹ, đương nhiên cũng muốn mua quà cho Diệp Uẩn Niên.
Mặc dù anh không thiếu gì, nhưng cô vẫn muốn mua.
Cuối cùng chọn tới chọn đi, cuối cùng mua một cái dây lưng, là chất liệu tốt, hơi đắt, Phùng Đào bên cạnh liên tục thở dài vì giá cả quá dắt, Trần Tuệ: "Phùng tổng, cái này nhất định là mua cho Diệp tổng, thân phận Diệp tổng dùng cái này tốt nhất."
Phùng Đào tưởng tượng: "Đúng đúng đúng, có đạo lý!"
Trên mặt Ô Đào ửng đỏ, cười cười không nói chuyện.
Quả thật có chút đắt, tuy rằng hiện tại cô cũng hơi dư dả, nhưng cũng sẽ không tùy tiện mua đồ quá xa xỉ. Có điều, vẫn không nhịn được mua đồ tốt cho anh, nghĩ có lẽ vậy anh sẽ vui vẻ.
Một hơi mua không ít, mọi người đều thắng lợi trở về, lúc về khách sạn khoảng 10 giờ, hỏi tiếp viên, cũng không có người tới đi tìm, Ô Đào khó tránh khỏi có chút thất vọng.
Nghĩ rằng có lẽ là thất bại rồi, chỉ có thể nghĩ lại biện pháp khác.
Cô trở về phòng, thu dọn đồ mua ban nãy, gọi điện thoại cho Trần Thông, nói tình huống của mình ở bên này, chuyện với một nhà máy sản xuất và hiệu buôn, Trần Thông suy xét một phen, thở dài: "Trở lại đây thương lượng đi, vẫn là đến chọn lựa, chúng ta mua nhà xưởng là để sản xuất, muốn lui tới dài lâu, nếu đối phương không muốn hợp tác, về sau sẽ có phiền toái lớn."
Ô Đào tất nhiên tán đồng.
Kết quả mới vừa buông microphone, liền nghe được điện thoại lại vang lên, cô nhận cuộc gọi, thế nhưng lại là âm thanh của Nhạc tiên sinh, anh ta mời cô đi uống cà phê.
Ô Đào cũng không nghĩ tới, lần hợp tác này thuận lợi như vậy, đối phương sảng khoái đáp ứng, hơn nữa còn có một giá cả không tồi, đồng thời hai bên còn nói chuyện về hình thức hợp tác sau này, đến lúc đó Ô Đào có thể đưa công nhân ở đại lục công nhân lại đây tiếp nhận huấn luyện và học tập, cũng có thể phái chuyên gia kỹ thuật có thâm niên của Hồng Kong đi đại lục để duy trì, trợ giúp đại lục chuẩn bị cho kế hoạch kiến lập dây chuyền sản xuất, nhanh chóng đầu tư được.
Tuy rằng ở vấn đề cổ phần, đối phương một bước cũng không nhường, nhưng mà có thể đạt được kết quả hiện tại, Ô Đào vẫn rất vừa lòng, dây chuyền sản xuất tại nhà máy Đại Lục của cô sắp tới rồi.
Sau khi đạt được ý định ban đầu này, Trần Thông dẫn theo cấp dưới cũng khẩn cấp bay tới Hong Kong, nhanh chóng tranh thủ gõ ra hợp đồng chính thức.
Đây có thể nói là một sự kiện mang tính dấu mốc đối với Công nghệ Tam Hợp, số tiền sử dụng và rủi ro đi kèm khác hẳn so với những lần trước, này cơ hồ là mở ra thời đại hoàn toàn mới, Trần Thông đương nhiên không dám Sơ xuất, mấy viên đại tướng cấp dưới dốc toàn bộ lực lượng, ngay cả Diệp Tĩnh cũng tới hỗ trợ ghi nhớ các điều khoản và kiểm soát tài chính.