[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 386 - Chuong 386: Trong Xe (4)

Chuong 386: Trong Xe (4) Chuong 386: Trong Xe (4)Chuong 386: Trong Xe (4)

Diệp Uẩn Niên hơi hơi ghé lại, thấp giọng nói: “Anh muốn hôn em."

Ô Đào đột nhiên muốn cười, vào lúc muốn cười, lại cảm thấy trên mặt nóng lên.

Diệp Uẩn Niên cầm tay cô, cô cũng thuận thế ngã xuống lòng ngực anh.

Áo khoác là chất liệu len, phẳng phiu, dựa vào không thoải mái, cô khẽ nhúc nhích, muốn né tránh.

Anh ý thức được điều đó, cởi áo khoác ra ôm lấy cô, để cô dán vào chiếc áo len nhung của anh, cái đó mềm mại.

động tác của anh ôn nhu, ôn nhu như nước, nhưng dường như từ trong một khoảnh khắc nào đó, như có một cơ chế nào đó được mở ra, động tác của anh đột nhiên trở nên vội vàng, thậm chí anh còn thô bạo ôm lấy cô, cúi đầu hôn cô, hôn đến mức tham lam

Ô Đào thậm chí suýt nữa phát ra tiếng kêu nhẹ.

Cô hơi hoảng, dù sao khoảng cách của mình và nhà máy không xa, cô sợ bị người ta nhìn thấy, không phải nói chung quanh còn có phóng viên còn chưa đi sao? Diệp Uẩn Niên cảm giác được điều đó, thấp giọng nói bên tai cô: "Bên ngoài không nhìn được bên trong."

Lúc này trong lòng Ô Đào mới an tâm một chút.

Bàn tay của Diệp Uẩn Niên nâng cái gáy cô lên, động tác lần này nhẹ đi rất nhiều, cẩn thận dùng môi khắc họa đường nét môi cô, lại thấp giọng nói chuyện.

"Vốn dĩ là qua hai ngày sẽ trở về, em nói em phải về Bắc Kinh, anh chạy tới đây."

"Trước kia cũng có kế hoạch đi Hong Kong một chuyến, có. điều vẫn chưa sắp xếp được."

"Em còn mua một ít áo mưa, có nước Đức sản xuất, cũng có nước Pháp, còn có nước Mỹ, nghe nói rất tốt, em mua rất nhiều, các loại đầu có, có thể chậm rãi dùng."

Ô Đào hơi mặt đỏ: "Em cũng mua a... Chúng ta đây không lẽ đắc dụng đến kiếp sau."

Diệp Uẩn Niên: "Sẽ không, chúng ta có thể một ngày dùng năm cái."

Ô Đào: "Anh cho rằng em có thời gian rảnh rỗi sao?"

Diệp Uẩn Niên: "Vậy hai ngày dùng năm cái đi." Ô Đào cười: "Được, chuẩn bị về nhà."

Diệp Uẩn Niên khởi động xe: 'nếu mệt mỏi em thì nằm một lúc, cái này ghế dựa có thể hạ phía sau, anh có thể buông, như vậy thoải mái."

Ô Đào cười nói: 'Không cần, em cứ dựa vào như vậy là được, đã lâu không gặp anh, em rất muốn cùng anh nói chuyện."

Mắt Diệp Uẩn Niên nhìn cây trụi lủi ngoài cửa sổ: 'Lúc em đi Hong Kong, còn chưa lạnh như vậy, đảo mắt cảm giác đã là mùa đông."

Ô Đào: "Đúng, cho nên lúc em ở Hong Kong đã mua mấy bộ quần áo, còn khá xinh đẹp, em phát hiện quần áo Hong Kong quả thật đẹp hơn đại lục, rất nhiều nơi đại lục không bán, nơi đó cũng có, lại nói, cũng không trách được người ta cảm thấy chúng ta là người chú ở nông thôn."

Diệp Uẩn Niên nghe xong, tùy ý hỏi cô một ít việc ở Hong Kong, Ô Đào cũng phải trả lời.

Đột nhiên, Diệp Uẩn Niên mở mồm nói: "Nhạc Linh kia có phải vẫn luôn bàn bạc chuyện ở nhà máy cùng em?"

Ô Đào hơi có chút ngoài ý muốn: "Đúng vậy."

Diệp Uẩn Niên nhướng mày: "Anh ta rất quan tâm tới chuyện này."

Ô Đào nhìn qua, bên ngoài có xe gặp thoáng qua, đèn flash bật quá mức, vừa đủ để cô bắt gặp một tia lạnh lẽo ở đáy mắt anh.

Cô bất động thanh sắc: "Uẩn Niên, sao vậy, anh muốn làm gì sao?"

Diệp Uẩn Niên hỏi lại: "Vì sao em cho rằng anh muốn làm gì đó?"

Ô Đào nghiêng đầu đánh giá anh, anh lạnh lùng vô cùng.

Ô Đào nũng nịu nói: "Uẩn Niên, đó là việc hợp tác của em, em rất coi trọng chuyện này, anh thông minh như vậy, hẳn là có thể hiểu rõ, nếu em cùng anh ta có thể có cái gì, em sẽ không nhắc tới chuyện này với anh, cho nên nếu anh có cảm xúc gì, em hy vọng anh nói cho em, mà không phải 一一"

Diệp Uẩn Niên nghiêng đầu, nhìn qua: "Mà không phải cái gì? Em cho rằng anh sẽ làm cái gì?

Ô Đào thở dài: "Uan Niên , em không có ý gì khác..."

Diệp Uẩn Niên nhấp môi, không nói lời nào.

Ô Đào: "Anh dừng xe lại."

Diệp Uẩn Niên vẫn không nói chuyện, có điêu anh dừng xe.

Ô Đào thò lại gần, ôm lấy anh: "Uẩn Niên, anh cảm thấy ngoại trừ anh, em còn có thể có ý gì với ai? Em có anh rồi, những người đàn ông trên đời này, em còn có thể coi trọng họ sao?"

Chỉ một câu như vậy, cô rõ ràng có cảm giác cảm xúc vố dĩ căng chặt của người đàn ông trong nháy mắt hoá mềm.

Anh liếc cô một cái: "Em chỉ đang dụ dỗ anh thôi."

Ô Đào: "Sao em phải nói dối anh?"

Diệp Uẩn Niên: "Nếu muốn dỗ, phải dụng tâm một chút …

Ô Đào bưồn cười, cũng có chút bất đắc dĩ: "Xin hỏi Diệp tiên sinh yêu cầu em phải dỗ như thế nào?"

Con ngươi Diệp Uẩn Niên đen như mực chăm chú nhìn cô, thấp giọng nói: "Anh muốn Ô Đào hôn anh."

Ô Đào vừa buồn cười vừa tức giận: "Ở bên ngoài mà, về nhà trước đãi"

Diệp Uẩn Niên: "Anh muốn em bây giờ phải hôn anh."

Anh nhìn qua rất quật cường, Ô Đào thật sự không còn cách nào, đành phải thò lại gần, hôn như chuồn chuồn lướt nước lên cằm anh: "Được."
Bình Luận (0)
Comment