[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 387 - Chương 387: Tôi Có Thể Làm Gì Vì Mảnh Đất Này? (1)

Chương 387: Tôi Có Thể Làm Gì Vì Mảnh Đất Này? (1) Chương 387: Tôi Có Thể Làm Gì Vì Mảnh Đất Này? (1)Chương 387: Tôi Có Thể Làm Gì Vì Mảnh Đất Này? (1)

Hô hấp Diệp Uẩn Niên hơi khẩn trương, ngón tay thon dài hữu lực của anh ấn sau eo cô, cúi đầu nói: "Hôn anh giống như lần trước vậy."

Ô Đào xấu hổ đến mức có chút bực: "Lần trước? Lần nào? Anh có thấy mất mặt không, đây là bên ngoài!"

Diệp Uẩn Niên giơ tay: "Nơi này, còn có nơi này...

Ô Đào thật sự không có cách nào khác, anh quá ương, lập tức nhìn ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ thật ra cũng chẳng có ai, lại nói đây là xe giá hơn một ngàn vạn, cách âm gì đó chắc hẳn hiệu quả rất tốt.

Vì thế cuối cùng cô bò tới, dùng tay chống trên ngực anh, ngước mặt hôn anh.

Viên cằm anh xinh đẹp thanh tú, đường cong phần cổ nhanh nhẹn lưu loát, hầu kết nhô lên nhẹ chuyển động, cô vươn lưỡi tới, nhợt nhạt mà tiếp xúc vài cái, sau đó ngậm lay.

Anh nhìn cô, ánh mắt mờ mịt, trên mặt ửng đỏ.

Trong lòng Ô Đào cũng sinh ra cảm giác không thể diễn tả, chỉ hận không được cùng anh môi lưỡi quấn quýt thật lâu.

Vì thế cô cắn nhẹ hầu kết của anh, ngậm lấy, buông ra, sau đó đi xuống, tới cổ áo áo sơ mi thì ngừng lại.

Trời lạnh, anh mặc áo len nhung màu nâu, lộ ra cổ áo sơ mi màu trắng, hai màu sắc này phối hợp với nhau, ở trên da thịt anh càng thêm thanh thấu, chỉ là hiện giờ da thịt trắng lạnh kia đã nổi lên sắc đỏ kinh người.

Ô Đào ngẩng mặt nhìn anh, nhấp môi, thấp giọng nói: "Thích không?”

Thanh âm rất thấp, giống như nỉ non vậy.

Diệp Uẩn Niên đột nhiên xoay người một cái, ôm lấy cô, nhưng vị trí khoang điều khiển vị trí quá co quắp, căn bản xê dịch không được, Ô Đào đẩy anh: "Đừng xằng bậy."

Diệp Uẩn Niên đặt cô trên vị trí ghế ghế phụ, sau đó không biết thế nào lại duỗi tay ra, chỗ ngồi chậm rãi rơi xuống, nằm thẳng ra luôn.

Trong đầu Ô Đào chỉ có hỗn độn, vừa xấu hổ lại vừa tức giận.

Diệp Uẩn Niên mở miệng, âm thanh như bốc ra lửa: "Ô Đào, anh muốn em đã một tháng rồi."

Ô Đào hoàn toàn không để ý phản ứng anh, quay mặt đi chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ. Diệp Uẩn Niên cúi đầu lau sạch. Anh làm việc rất cẩn thận, lau cực kỳ nghiêm túc, ngay cả trên quần áo cô có một ít vết bẩn đều lau thật sạch. Có điều là hình như bị hỏng khóa kéo rồi, anh cởi áo khoác ra, che cho cô.

Ô Đào chớp mắt, đột nhiên muốn khóc.

Diệp Uẩn Niên quan sát dáng vẻ của cô: "Em không thích phải không?"

Ô Đào quay mặt đi chỗ khác, cắn môi, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống: "Anh thật quá đáng!"

Diệp Uẩn Niên ôm lấy cô, cúi đầu hắn lên nước mắt cô: "Xin lỗi, vừa rồi anh không nhịn được."

Ô Đào: "Anh ăn dấm bậy, anh không thể hiểu được!"

Diệp Uẩn Niên cũng không giải thích, chỉ ôm cô.

Ô Đào tức giận đấm anh: "Lỡ người ta nhìn thấy thì phải làm sao, mất mặt quá đi mất!"

Diệp Uẩn Niên để mặc cho cô đánh.

Ô Đào nhìn anh giống như một con cún lớn làm chuyện gì sai. Không hiểu vì sao cơn giận đã vơi đi một nửa nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ, sao anh lại có thể như vậy! Diệp Uẩn Niên thấp giọng giải thích: "Chiếc xe này cách âm rất tốt, từ bên ngoài nhất định không nhìn thấy, hơn nữa từ tính năng góc độ mà nói chiếc xe này cũng sẽ không vì động tác của anh mà sinh ra chấn động khiến người ta phát hiện ra."

Ô Đào vừa nghe, ngẩn người: "Có phải anh đã ủ mưu từ sớm không? Anh cố ý có phải không? Chẳng trách, chẳng trách——"

Nhất thời không nói được gì, thảo nào hôm nay anh lại lái chiếc xe này!

Diệp Uẩn Niên vô tội nhìn cô: “Anh cho rằng như vậy em sẽ thích."

Ô Đào mặt đỏ, cắn răng: "Quả nhiên là anh ở bên ngoài học hư, em mới không thích đâu!"

Diệp Uẩn Niên im lặng.

Ô Đào đang cảm thấy xấu hổ, hầm hừ nói: "Sau này không được phép như vậy nữa! Đã biết chưa?"

Diệp Uẩn Niên: "Anh biết rồi, sẽ không như vậy nữa."

Ô Đào hít sâu một hơi, quay mặt đi chỗ khác, hoàn toàn không muốn nhìn anh.

Xe chậm rãi rời đi, Ô Đào dựa vào lưng ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, khôi phục tâm trạng. Diệp Uẩn Niên đột nhiên nói: "Anh phát hiện một vấn đề."

Ô Đào: "Cái gì?"

Diệp Uẩn Niên có hơi buồn nói: "Vừa rồi quá nóng nảy, anh quên dùng áo mưa chúng ta mua."

Ô Đào vừa nghe, nghĩ lại tình cảnh vừa rồi, lập tức nhíu mày: "Thế phải làm sao bây giờ?"

Diệp Uẩn Niên: "Có điều cũng không quan trọng lắm, chờ sau khi về nhà 一一"

Ô Đào: "Hả?"

Diệp Uẩn Niên: "Chờ sau khi về nhà, chúng ta nhớ dùng là được. Anh đã tính cả rồi, nhất định sẽ dùng hết, trước tiên sẽ dùng của Đức."

Ô Đào sững sờ nửa ngày, mới mơ hồ nhìn về phía Diệp Uẩn Niên.

Anh nghĩ vì sao phải dùng áo mưa??

Lần này trở về, Ô Đào đã dành chút thời gian qua nhà anh trai. Lúc trước, mẹ đã làm xong cơm nước, đồ ăn nóng hôi hổi, tiểu Ô ô vừa nhìn thấy cô rất vui vẻ, nhanh chân chạy đến cười gọi cô.

Cô cúi người bế cô bé lên thì phát hiện nặng tru: "Hình như con bé nặng hơn rồi."
Bình Luận (0)
Comment