Chương 388: Tôi Có Thể Làm Gì Vi Mảnh Đất Này? (2)
Chương 388: Tôi Có Thể Làm Gì Vi Mảnh Đất Này? (2)Chương 388: Tôi Có Thể Làm Gì Vi Mảnh Đất Này? (2)
Mạnh Sĩ Huyên đang thu dọn bát đũa, cười nói: "Phải, tăng lên không ít, mập hơn rồi."
Ô Ô nhẹ nhàng la lên: "Ô Ô cao lên rồi!"
Cô bé vừa nói xong, mọi người đều cười rộ lên.
Ô Đào chia quà cho mọi người, cô còn cố ý mua cho Ô Ô chiếc váy nhỏ. Váy công chúa lấp lánh với giày công chúa, khiến cô gái nhỏ trở nên thật xinh đẹp, tung ta tung tăng gọi cô, gọi đến mức muốn ngọt bao nhiêu có bấy nhiêu, dường như bỏ quên tất cả mọi người.
Ngồi xuống ăn cơm một lúc, nhìn chung Ô Đào nói về tình huống thu mua lần này, đồng thời còn nói đến dự án quay chụp bộ phim phóng sự tỉnh hỏa mấy ngày nay: "Đến lúc đó nhất định sẽ quay chụp chúng ta."
Mạnh Sĩ Huyên: "Đây là video quảng cáo giới thiệu các doanh nhân thành thị của Trung Quốc. Mọi người sẽ xem nó sao?"
Ô Đào: "Thôi bỏ đi, ban đầu công ty Trần Tổng chúng ta đăng ký chính là ở Hải Điến dưới cầu Tứ Quý Thanh, người ta muốn chính là vùng nông thôn." 海淀 /Hai Điến/: là một quận nội thành nằm ở phía tây bắc của thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc.
Mạnh Sĩ Huyên cười: "Mình nói mà, thảo nào! Có điều nhất định phải phỏng vấn các cậu, ngoại trừ các cậu ra còn có ai nữa đâu!"
Mấy năm nay, công ty Ô Đào phát triển rất tốt, có thể nói Trung Quan Thôn đã trở thành xí nghiệp đứng đầu ở Trung Quan Thôn, đã tạo ra nguồn thu thuế không biết bao nhiêu mà kể cho Trung Quan Thôn, thậm chí có thể nói là đã vực dậy nền kinh tế của Hải Điến. Bây giờ Trung Quan Thôn được gọi là Thung lũng Silicon của Trung Quốc, bây giờ lại thu mua nhà xưởng ở Hong Kong, ngoại trừ bọn họ ra thì còn có ai nữa đâu.
Cả nhà cứ cười cười nói nói mãi như vậy, không khí thật ra khá tốt, trên bàn ăn cũng không nói đến chuyện của Diệp Uẩn Niên. Mãi đến khi cơm nước xong xuôi, lúc xem TV, Ninh Diệu Hương mới hỏi đến: '"Rốt cuộc bây giờ cậu ta đang tính toán cái gì, con phải hỏi cho rõ ràng, con đi ra ngoài này một tháng, hai con có liên lạc không?”
Mạnh Sĩ Huyên cười nói: "Nhất định là có liên lạc rồi, mỗi ngày đều gọi điện thoại nhỉ"
Ninh Diệu Hương: "Thật sao?" Thanh Đồng: "Em đừng đoán mò."
Ô Đào ôm tiểu ô ô cùng nhau xem TV thuận miệng nói: "Mỗi ngày đều gọi điện thoại, người yêu mà sao có thể không gọi điện thoại được chứ."
Ninh Diệu Hương: "Chao ôi, tiền điện thoại cũng tốn không ít nhat"
Bà vừa nói xong, Mạnh Sĩ Huyên và Ô Đào đều cười rộ lên.
Ninh Diệu Hương có hơi sốt ruột: "Chuyện này đã kéo dài hơn một tháng rồi, qua năm nay con đã 30 tuổi rồi, con cũng nên ngẫm lại chuyện chính đi. Không thể lúc nào cũng suy nghĩ chuyện công ty được, con phải để ý cả chuyện đại sự của bản thân nữa!"
Ô Đào: "Mẹ, sao mẹ lại để bụng những chuyện như thế? Nếu không bây giờ con với anh ấy đi lãnh giấy kết hôn nhá?”
Ninh Diệu Hương bất đắc dĩ: "Rốt cuộc cậu ta có ý gì, cứ kéo dài lâu như vậy?”
Mạnh Sĩ Huyên đưa cho ô ô một món đồ chơi, để Thanh Đồng dẫn cô bé ra ngoài.
Ô Đào lúc này mới nói: "Me, bây giờ không phải anh ấy muốn thế nào, là chúng ta muốn thế nào."
Ninh Diệu Hương ngẫm nghĩ, thở dài: "Cậu ta suy xét của hồi môn sao, cậu ta cũng đến chuẩn bị nhà cửa à”"
Mạnh Sĩ Huyên ở bên cạnh cười rộ lên: "Mẹ, mẹ xem cái lắc tay này của Ô Đào đi, cũng phải đến mười mấy vạn, có thể mua thiếu chút nhà cửa hồi môn sao?"
Ninh Diệu Hương: "Cũng đúng."
Ô Đào: "Dù sao bây giờ con cũng đang hẹn hò với anh ấy, nếu mẹ muốn thì để anh ấy đến nhà chúng ta tham quan, mẹ thấy sao?"
Ninh Diệu Hương gật đầu: "Vậy thì dành chút thời gian, để cậu ta tới đây vài ngày đi."
Ô Đào: "Mấy ngày nay thì chắc không được rồi, công ty bọn con bây giờ còn có việc gấp, con phải nhanh chóng điều động một đám kỹ thuật nòng cốt tới Hong Kong học tập, sau đó còn rất nhiều vấn đề phải giải quyết nữa."
Bây giờ cô còn không có thời gian cùng với Diệp Uẩn Niên nghiên cứu áo mưa, càng đừng nói dẫn anh về nhà.
Ninh Diệu Hương vừa nghe liền đau đầu: 'Ừ, càng sớm càng tốt, càng sớm càng tốt, chúng ta đừng ép, khi nào rảnh thì qua, không cần phải mang theo quà cáp gì tới đâu!"
Ô Đào cười nói: "Mẹ, chờ con bận xong sẽ lập tức dẫn anh ấy về nhà." Ăn cơm xong, nhìn trời không còn sớm, Ô Đào mới nói muốn về nhà, Mạnh Sĩ Huyên muốn cô ở lại đây, nhưng Ô Đào muốn quay về gọi điện cho Diệp Uẩn Niên, cuối cùng cũng phải đi về.
Thanh Đồng nhìn thấy, liền đứng dậy đưa cho cô: "Ngõ nhỏ không có đèn, tối lửa tắt đèn."
Mạnh Sĩ Huyên cũng nói: "Để anh trai đưa cậu vê đi."
Ô Đào gật đầu: "Được."
Ra khỏi cổng nhà , Thanh Đồng liền hỏi: "Ô Đào, bây giờ tình hình giữa em và cậu ta cuối cùng là như thế nào, cậu ta là nghĩ như thế nào pháp? Anh xem trên báo chí trả lời phỏng vấn của cậu ta nói thẳng, người nhà cậu ta cũng chưa nói gì sao?”