Chương 389: Tôi Có Thể Làm Gì Vì Mảnh Đất Này? (3)
Chương 389: Tôi Có Thể Làm Gì Vì Mảnh Đất Này? (3)Chương 389: Tôi Có Thể Làm Gì Vì Mảnh Đất Này? (3)
Ô Đào: "Quan hệ giữa anh ấy với người nhà bây giờ hệ tương đối lãnh đạm."
Thanh Đồng: "Vậy à, vì sao?"
Ô Đào: "Chuyện này em cũng không rõ lắm, rốt cuộc tách ra nhiều năm như vậy, có một số việc, trong chốc lát em hỏi cũng không quá tinh tế, có điều chắc là chuyện lúc trước xuất ngoại, trong nhà không được thoải mái."
Thanh Đồng nhíu mày: "Van là phải hỏi đi, cậu ta ở nước ngoài nhiều năm như vậy, ai biết đều làm cái gì, ta nghe nói nước ngoài rất loạn & nhớ 30340;, nhỡ đâu làm chuyện gì xấu, không phải là hố người sao? Ô Đào, bụng người cách một lớp da, tri nhân tri diện bất tri tâm, tuy rằng từ nhỏ quen biết, nhưng đều đã là mười mấy năm trước, em căn bản không biết bây giờ cậu ta đã biến thành dạng gì rồi."
Ô Đào: "Anh, em biết, em sẽ để ý."
Thanh Đồng thở dài: "Ô Đào, thật lòng anh đều hiểu, cậu ta đi rồi, mang theo cả linh hồn của em đi. Cho dù sau này nói chuyện với đối tượng nào đó nhưng cả người vẫn là không đúng lắm." Ô Đào đột nhiên nhìn về phía anh trai: "Anh
Thanh Đồng: "Anh đều nhìn thấy cả, chỉ là không muốn nói ra, chính em ít nhất nhìn cũng khá tốt, vẫn luôn nỗ lực học tập làm việc, bây giờ mở công ty sự nghiệp càng làm càng lớn, anh cũng không nghĩ đề cái này, bây giờ cậu ta đã trở lại, anh thật ra cũng ngóng trông các em có thể tốt thế nào, ít nhất có thể khiến em có chút nhân khí, không đến mức cả ngày trái tim lạnh ngắt, nhưng anh trai cũng lo lắng em, sợ em mắc sai lầm, bị người ta hố, quay đầu người tư lại xuất ngoại, nhưng thật ra em bị lượng ở nơi đó, em còn nói kia là chuyện gì?"
Ô Đào đương nhiên hiểu tấm lòng của anh trai, cô gật đầu: “Anh, em biết."
Thanh Đồng: "Được rồi, em về đi, ngủ sớm một chút."
Ô Đào bước vào cửa, sau khi về đến nhà, cũng không quan tâm đến việc gì khác, trước tiên cầm điện thoại đã, gọi điện thoại cho Diệp Uẩn Niên.
Anh nhận rất nhanh, tiếng chuông mới vang lên một nửa đã nhận điện thoại.
Ô Đào lập tức hiểu ra, anh nhất định vẫn luôn chờ điện thoại của mình. Anh an com chua? Sao gio nay con chua ngủ?" Co vội hỏi.
"Ăn một chút rồi." Giọng nói của anh lại có hơi rau tĩ.
Ô Đào từ âm thanh xung quanh điện thoại anh, mơ hồ nghe được giống như có tiếng loa, nghi hoặc: "Anh đang ở đâu? Ở trong nhà giọng nói như vậy sao?”
Đầu dây bên kia điện thoại dừng hồi lâu, mới nói: "Anh ở trên phố."
Ô Đào kinh ngạc: "Trên đường sao?"
Diệp Uẩn Niên: "Ở gần nhà em, ở khu Tân Nhai Khẩu. Anh thấy ở đây có chợ đêm nên đi mua sắm chút.
Ô Đào càng thêm nghi hoặc: "Anh đi mua sắm á, anh cần mua gì sao?"
Diệp Uẩn Niên : "Không có gì vui cả cũng chẳng mua được gì."
Ô Đào: "Vậy vừa rồi anh ăn gì?"
Diệp Uẩn Niên: "Ăn một chút tiểu quán nhỏ, nhưng chẳng ngon chút nào, anh còn có cảm giác không sạch sẽ."
Giọng nói của anh lộ ra bất đắc dĩ, cô nghe xong liền bật cười: "Vậy sao anh không ăn gì ngon đi?” Diệp Uẩn Niên: "Không phải em tới nhà anh trai em ăn tối sao, anh muốn chờ em đi ăn về..."
Ô Đào đành phải nói: "Anh qua đây đi, anh trai em vừa mới đưa em đến đây, anh ấy đã đi rồi."
Diệp Uẩn Niên: "Được."
Ô Đào bước vào phòng bếp, tùy tiện làm một chút gì đó ăn, rất nhanh Diệp Uẩn Niên đã về, cô liếc nhìn anh một cái: "Tóc anh nên cắt đi rồi."
Vốn dĩ tóc anh có độ dài phù hợp, sau một chuyến tới Đức, tóc đã dài quá, có một phần tóc rũ xuống, sẽ hơi che khuất đôi mắt một chút.
Diệp Uẩn Niên: "Hai ngày tới anh sẽ dành thời gian đi cắt."
Ô Đào: "Để bù đắp cho anh, anh vào nghỉ ngơi một lúc đi, em lập tức làm xong cơm ngay."
Diệp Uẩn Niên: "Anh vào phòng xem luận văn, đúng lúc anh mang luận văn đã sửa trước đó qua, chờ xong em có thể đọc."
Ô Đào: "Được."
Anh đã đề cập rất nhiều đến luận văn lần này, nhưng cô rất tò mò, nghĩ rằng lát nữa phải nghiên cứu nó, có thể được anh đề cử hết lần này đến lần khác phải xem nó có chỗ nào hay.
Bữa tối đã được làm xong, cô bước vào phòng thì thấy Diệp Uẩn Niên đang đứng trước một cái hộp gỗ bên cạnh giá sách.
Ô Đào: "Trong cái hộp đó đều là đồ cũ thôi."
Cô vừa nói xong thì đột nhiên ý thức được vì sao anh lại nhìn chằm chằm cái hộp kia như vậy.
Nơi đó có đặt con búp bê Tây Dương anh tặng bản thân.
Diệp Uẩn Niên ngẩng đầu, con ngươi đen sâu thẳm: "Ô Đào vẫn luôn giữ nó."
Ô Đào nhớ: 'Ừ, cứ để đó thôi."
Diệp Uẩn Niên vươn tay, cầm búp bê Tây Dương kia lên.
Anh người lớn như vậy, lại ôm một con búp bê Tây Dương, quả thật nhìn có chút kỳ quái.
Anh đặt búp bê Tây Dương đặt trên bàn, khi thấy hai mắt của con búp bê Tây Dương nhắm lại, anh lại cam lên, con búp bê Tây Dương lại mở mắt ra.