[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 392 - Chương 392: Tôi Có Thể Làm Gì Vì Mảnh Đất Này? (6)

Chương 392: Tôi Có Thể Làm Gì Vì Mảnh Đất Này? (6) Chương 392: Tôi Có Thể Làm Gì Vì Mảnh Đất Này? (6)Chương 392: Tôi Có Thể Làm Gì Vì Mảnh Đất Này? (6)

Người Trung Quốc có thói quen tập trung lực lượng làm chuyện lớn, có thể làm ra cả bom nguyên tử, nhưng đây là loại chỉ tiết lớn, còn kém xa lắm, tạm thời căn bản không có tự tin thách thức với Nhật Bản.

Đây cũng là vì sao lúc Ô Đào đi mua sắm linh kiện nếu không tự tin thì chắc chắn sẽ bị soi mói, khi chất lượng sản phẩm do chính xưởng sản xuất của cô vượt trội hơn so với sản phẩm khác. Sau đó cô mới thực sự có thể bàn chuyện lớn.

Tuy nhiên, sự khởi đầu thấp của ngành sản xuất trong nước và nhiều năm tích lũy công nghiệp ở nước ngoài không thể vượt qua Tam Hợp với nền tảng yếu và không có kinh nghiệm, cũng như không thể thay đổi bởi một hoặc hai người tài năng và tay nghề cao.

Cho nên bọn họ thu mua và hợp tác, tiêu tiên đi mua kỹ thuật, đi mua kinh nghiệm.

Hong Kong cũng đang phải đối mặt với việc nâng cấp dây chuyên công nghiệp, chuyện tôi vừa nhận công việc này vừa tiếp quản. Không chỉ thế hệ của cô mà có thể thế hệ sau đều sẽ có nghề. Họ có thể dựa vào đây để phát triển tốt và kiếm được nhiều thập kỷ thu nhập tiền bạc.

Vài thập niên sau, tự nhiên sẽ có người ở đời sau suy nghĩ biện pháp, phát triển đúng chỗ, sản nghiệp liên cũng sẽ thăng cấp —— Chẳng qua có lẽ điều này Ô Đào không có khả năng nhìn thấy.

Vào ngày này, nhà máy rất náo nhiệt, Ô Dương toàn là người, bạn bè từ các phương tiện truyền thông khác nhau, Trần Tổng chào hỏi mọi người rồi đi dạo xung quanh, Bành Văn Nguyên đã trở về từ lâu, nhưng vẻ mặt không được tốt lắm khi nhìn vào. Anh ta luôn đề phòng Ô Đào, anh ta đã hỏi cụ thể về việc hợp tác giữa công ty và Diệp Uẩn Niên.

Ô Đào cũng không để ý đến, cô ở Hong Kong bận lâu như vậy, tranh thủ lúc rảnh rỗi, cũng kiểm tra một ít chuyện khác, từ từ tìm ra một vài điểm mấu chốt.

Bành Văn Nguyên thấy vậy, cùng với Trần Thông chiêu đãi khách mời, mọi người đều bận rộn, nói nói cười cười, tiếp nhận phỏng vấn.

Mãi cho đến lúc trời sắp tối, cuối cùng truyền thông cũng chuẩn bị giải tán, Trần Thông sắp xếp phóng viên cùng và bạn bè các tang lớp, đương nhiên là muốn phái xe đưa họ về, còn có quà kỷ niệm, chuẩn bị chu đáo, sau khi về còn tổ chức tiệc ăn uống .

Đến nỗi Ô Đào, nhưng thật ra có thể rút lại.

Trần Thông nói thầm với Ô Đào: "Bảo Trần Tuệ tìm một chiếc xe, đưa em về nhà trước đi."

Ô Đào gần đây rất bận, từ trước đã có ý đến Hong Kong để bày tỏ ý định, sau mới khua chiêng gõ mõ đàm phán, rồi đến việc chuyển giao dây chuyền sản xuất ngày hôm nay, cô ấy là người đã làm việc chăm chỉ nhất.

Ô Đào: "Được, tìm cho em chiếc xe là được, xe em ở Trung Quan Thôn rồi."

Đang nói chuyện thì Ô Đào lại nhận được điện thoại của Diệp Uẩn Niên.

Anh nói anh có thời gian tới đón cô, hỏi cô đang ở đâu.

Ô Đào nhấp môi cười: "Vừa đúng lúc em đang định về nhà đây, em đang ở Thượng Địa."

Diệp Uẩn Niên: "Anh tới đón em, anh lái xe đến đấy ước chừng cũng phải khoảng hai mươi phút mới đến."

Ô Đào: "Được."

Trần Thông nhìn thấy dáng vẻ này của Ô Đào: "Là em rể anh sao?"

Ô Đào cười thành tiếng: "Đúng vậy." Trần Thông tấm tắc thở dài: "Anh sớm đã nhìn ra, cái người họ Nhạc ở Hong Kong kia, đôi mắt lão cứ nhìn chằm chằm em, có điều Ô Đào của chúng ta sao có thể nhìn trúng lão được, nói không chừng hắn còn cảm thấy bản thân rất vĩ đại, quả thật ở trước mặt em rể của chúng ta em rể, còn chưa đủ trình."

Ô Đào cũng chỉ là cười mà thôi.

Hôm nay Trần Thông có uống một chút rượu, nói hơi nhiều: "Ô Đào, chúng ta quen biết đã nhiêu năm, nhìn em như vậy, anh thật sự rất vui mừng, em nhận được điện thoại của em rể, cả người cảm giác không giống nhau, cái này khả năng chính là hương vị tình yêu."

Ô Đào: "Có lẽ vậy."

Trần Thông: "Về nhà đi, nghỉ ngơi cho tốt, gần nhất em vất vả rồi, có điều đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, cho em mấy ngày nghỉ để cùng em rể anh đi chơi vài ngày!"

Ô Đào gật đầu: "Được rồi, hai ngày tới anh cũng phải nghỉ ngơi cho tốt."

Trân Thông: "Anh không còn cách nào rồi, hôm nay chắc phải uống đến say sấp mặt rồi."

Phòng triển lãm gần nhà máy chật ních người, ai nấy đều sôi nổi náo nhiệt, Ô Đào thấy Trần Thông đỏ cả mắt, hẳn là đã mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tốt.

Trong lòng Ô Đào có hơi cảm động, thật ra cô còn muốn nói gì đó với Trần Thông. Thậm chí có một giây, cô muốn ôm Trần Thông một cái, không liên quan đến bất cứ tình yêu nam nữ hoặc vì lý do gì khác, chỉ là muốn an ủi chiến hữu cùng mình kề vai chiến đấu thôi.

Chẳng qua nam nữ khác biệt, cô biết không có khả năng, cho nên cũng chỉ cười nhẹ với anh ta một cái: "Anh Thông, cố gắng về nhà sớm một chút, uống ít rượu thôi, đừng để chị dâu lo lắng."
Bình Luận (0)
Comment