Chương 393: Tôi Có Thể Làm Gì Vì Mảnh Đất Này? (7)
Chương 393: Tôi Có Thể Làm Gì Vì Mảnh Đất Này? (7)Chương 393: Tôi Có Thể Làm Gì Vì Mảnh Đất Này? (7)
Trần Thông cười, nhìn cô, gật đầu nói: "Yên tâm, ý của em anh biết, trong lòng anh hiểu rỡ, em mau mau về đi."
Trần Thông đi qua tiếp đón mọi người, Ô Đào nhìn thời gian, ước chừng khoảng cách Diệp Uẩn Niên chạy tới còn hơn mười phút nữa, bên ngoài có hơi lạnh, cô đứng ở hành lang nhà máy tùy ý nhìn quanh, trên hành lang treo một ít tranh tuyên truyền, đều là công nhân nhà máy làm, trong đó có một bức là tâm nguyện lan, mặt trên viết tâm nguyện của nhóm nhân viên.
Trong đó có một cái viết, anh ấy hy vọng sẽ kiếm được tiền, kiếm được 100 nhân dân tệ một tháng, sau đó về nhà và cưới một người VỢ.
Thoạt nhìn, trình độ học vấn không cao, anh hâu như không biết viết, nhưng nét chữ vụng về lại phảng phất có sức sống bừng bừng.
Nhìn một lúc, điện thoại của Diệp Uẩn Niên gọi đến, cô vội đi ra ngoài, lập tức nhìn thấy anh.
Trời lạnh, anh mặc một cái áo khoác lông dê, rắn chắc phẳng phiu, anh vội vàng bước tới, góc áo bay phất phới, dưới ánh trăng hình thành một cái bóng tự do.
Anh nhìn cô, nắm lấy tay cô, nhét cô ngồi vào ghế phụ: "Lạnh quá, hôm nay em mặc mỏng thế."
Lên xe, mở ra máy sưởi, cô lập tức cảm thấy thoải mái.
Ngồi vào ghế phụ, cô mỉm cười và kể cho anh nghe về dây chuyền sản xuất của công ty ngày hôm nay, tất nhiên là cô rất vui: "Sản phẩm mới của bọn em cũng đã có mặt trên thị trường, lượng đặt hàng rất tốt. Nếu suôn sẻ, có lẽ trong vòng một tháng, bọn em có thể chuyển đổi dây chuyền sản xuất và vận chuyển các sản phẩm của chính mình."
Diệp Uẩn Niên: 'Vậy là tháng này vẫn phải chú ý à."
Ô Đào: "Phải, có điều em ở nhà máy Hong Kong lâu như vậy, đã giải quyết rất nhiều vấn đề quan trọng, so với trước kia em có tự tin."
Diệp Uẩn Niên nói: "Chịu khó học hỏi luôn có lợi, nhà máy ở Mỹ anh đều đã đều liên hệ rồi, mấy nhà máy lớn em có thể đến tùy ý tham quan, tùy vào khi nào em với đội của em có thời gian.” Ô Đào tất nhiên là kinh hi không thôi: "Vậy thật tốt quá! Thế mà một năm trước không được, năm trước khua chiêng gõ mõ rộn ràng như vậy, đến Tết đã phải xong rồi. Người nước ngoài không lưu hành Tết Âm Lịch, cho nên cũng không phải quá quan trọng đúng không?"
Diệp Uẩn Niên: "Đúng vậy, bọn họ không dùng Tết Am Lịch, thật ra cũng có thể trải qua Tết Âm Lịch, cũng rất có ý nghĩa, quan trọng là xem mọi người người nghĩ thế nào thôi."
Ô Đào: "Vậy em quay lại thảo luận với bọn họ."
Diệp Uẩn Niên nhớ tới cái gì, đột nhiên nói: "Đúng rồi, vừa nãy thấy em một mình ở đó cười, nhớ tới gì sao?”
Ô Đào cười khẽ, liền nhắc lại ước mơ một trăm tệ kia: "Một trăm tệ, cũng không tính là nhiều, nhưng mà đối với công nhân mà nói, một tháng kiếm được một trăm quả không dễ dàng gì, anh ta ước một tháng có thể kiếm được một trăm khối, kiếm được tiền cưới vợ, em cũng hy vọng công ty của bọn em có thể phát triển thật tốt, nhà máy nghiệp vụ lượng lớn, bọn họ có thể kiếm được càng nhiều tiền, đến lúc đó thì anh ta có thể về nhà cưới vợ rồi."
Diệp Uẩn Niên như suy tư gì đó: "Người đó không phải cũng giống anh sao?" Ô Đào kinh ngạc: "Giống nhau sao?"
Diệp Uẩn Niên: "Em xem, anh ở Mỹ vất vả cố gắng, không phải cuối cùng cũng về nước sao?"
Ô Đào ngẩn ra, lúc sau liếc mắt trừng anh một cái: "Sao bây giờ anh lại ba hoa thế nhỉ?"
Giọng Diệp Uẩn Niên có hơi vô tội: "Anh nói là sự thật mà."
Ô Đào không ngăn được anh: "Xem anh ủy khuất kìa..."
Diệp Uẩn Niên nhướng mày: "Con kiến nhỏ muốn kiếm ăn, sư tử cũng muốn kiếm ăn, đều là sinh linh, chúng nó đều muốn ăn, cái này có gì khác nhau sao? Thú hoang lớn muốn tìm miếng thịt lớn, con kiến nhỏ chỉ cần tìm hạt gạo kê, cái này không giống nhau sao?"
Ô Đào sửng sốt, hình như cũng đúng.
Lúc sau cô mới nhớ ra một việc: "Công việc kinh doanh của công ty anh gần đây thế nào?"
Diệp Uẩn Niên: "Van tốt."
Ô Đào: "Em thấy anh cũng không quá để tâm đến chuyện ở công ty, vẫn luôn bận làm hai cái hạng mục trù hoạch kiến lập kia sao?"
Diệp Uẩn Niên lái xe: "Chuyện ở công ty, anh không cần quá quan tâm đến chỉ tiết, chỉ cần điều khiển phương hướng chung là được."
Ô Đào buồn bực: "Cái gì mà phương hướng chung?”
Diệp Uẩn Niên thấy cô cố ý, cũng nghiêm túc lên: "Lần này anh trở về Trung Quốc, trước đó đã mời chuyên gia nghiên cứu thị trường trước, đồng thời cũng đưa ra các chiến lược tiếp thị phù hợp. Ví dụ, hiện tại anh đã cấp phép cho phần mềm diệt virus phần mềm cho công ty của em, các trường đại học lớn và các tổ chức nghiên cứu khoa học miễn phí và đây là điểm đầu vào của bọn anh."
Ô Đào hơi ngạc nhiên, cô không ngờ suy nghĩ của Diệp Uẩn Niên lại như thế này.
Không biết vì sao, cô lại nhớ đến năm đó anh vừa tới Mỹ, anh viết thư kể về sự ngạc nhiên và thán phục đường cao tốc 128. Lúc đó, anh nói đầu óc của anh đã xảy ra ra sự thay đổi hoá học.