Chương 395: Số Mệnh Giao Nhau (2)
Chương 395: Số Mệnh Giao Nhau (2)Chương 395: Số Mệnh Giao Nhau (2)
Đầu kia điện thoại im lặng một hồi, lúc sau mới nói: "Sao lại đột nhiên nhớ tới mà hỏi cái này?"
Ô Đào nghiêm túc nói: "Đó là đương nhiên, vạn nhất anh đi gặp mặt cùng cô nương nào thì sao? Dù sao em cũng không cho phép!"
Diệp Uẩn Niên: "Đương nhiên sẽ không."
Ô Đào: "Thật vậy hả?"
Diệp Uẩn Niên nói ra hết thảy toàn bộ: "Là hai người học sinh trước của anh, sau khi bọn họ tốt nghiệp tiến sĩ, biết anh cũng về nước, lần này muốn lại đây thăm anh."
Ô Đào liền nhớ tới Tích Thanh gì đó, thuận miệng hỏi: "Phải không vậy? Đều là người Trung Quốc sao?"
Diệp Uẩn Niên: "Trong đó có một người đến từ trường học em, còn có một người là Bắc Lý Công."
Anh nói cho cô một cái tên, Ô Đào cố gắng nhớ rõ, trong ấn tượng là một người không quá thu hút.
Ô Đào: "Vậy bọn anh cứ đi giao lưu đi."
Diệp Uẩn Niên: "Anh sẽ trở về muộn một chút, em mua đồ ở bên ngoài ăn, hoặc là đi tới nhà anh em ăn cơm.”
Ô Đào: "Được, em biết rồi."
*xxxkx*xxxkx*%k*x*k*k**%
Vào Buổi tối, Ô Đào nghĩ Diệp Uẩn Niên đi gặp bạn bè , cô cũng qua nhà anh trai, cơm nước xong, cả nhà lại nói chuyện một lúc, nói đông nói tây, không biết làm sao lại nhắc tới chuyện của bà cô, nói bà cô của Ô Đào bị bệnh, đang ở bệnh viện, mấy ngày nay nên mang đồ sang thăm.
Ô Đào nghe xong, cũng nói cuối tuần sẽ qua đó xem.
Ai biết sau khi tới nhà, liền thấy một bóng người đang đứng ở cổng lớn.
Bị ngược sáng nên không thấy rõ, đối phương có vóc dáng cao lớn, trong lòng Ô Đào hơi trâm xuống, đợi cho người kia gọi một tiếng, cô mới nhận ra, đây là Lạc Tái Lâu.
Ô Đào nghỉ hoặc: "Tái Lâu, sao anh lại đến đây, dạo này anh thế nào?"
Gần đây cũng không liên lạc với nhau, cũng là vì bận, vì không có cơ hội.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt Lạc Tái Lâu tiêu tụy, vành mắt đỏ hồng, giọng nói cũng khàn khàn: "Ô Đào ——" Ô Đào: "Ừ?"
Lạc Tái Lâu: "Gần đây em thế nào?"
Ô Đào: "Em vẫn tốt."
Lạc Tái Lâu: "Em và anh ta ở bên nhau rồi sao? Anh nhìn thấy anh ta nhận phỏng vấn báo chí."
Ô Đào: "Đúng, ở bên nhau rồi."
Lạc Tái Lâu cười khổ: "Chúc mừng em, mấy năm nay, trong lòng em kỳ thật vẫn luôn nhớ thương anh ta, anh ta đã trở lại, em được như ước nguyện, chúc mừng em."
Ô Đào nghe lời này, có chút không dễ chịu: "Cũng không thể nói như vậy, anh ấy không trở lại, em nên sống thì vẫn sống, không đến mức phải như vậy."
Chỉ có thể nói, anh đã trở lại, cô nhận được một phần lễ vật.
Giống khi còn nhỏ, dựa vào nỗ lực của chính mình để có thể ăn uống no đủ, không lo áo cơm, nhưng mà sẽ không có con búp bê Tây Dương vượt quá mong đợi của cô, kỳ thật cô cũng không nghĩ tới búp bê Tây Dương.
Nhiều người cũng không có búp bê Tây Dương, vậy làm sao sinh sống.
Chỉ là Diệp Uẩn Niên tới, làm cho cô búp bê Tây Dương khiến lòng cô nở hoa, cô vui mừng vì nó, đắm chìm trong đó, những chuyện này đều là ngoài ý muốn, không phải những gì cô nghĩ mình có thể làm được.
Lạc Tái Lâu nhìn Ô Đào thật sâu, liếc mắt một cái, lúc sau mới nói: "Đứa con trong bụng Tú Quyên, hẳn là hạt giống của anh, cô ấy không muốn phá thai, khóc sướt mướt, nói đứa bé trong bụng đang cử động, lúc đầu anh khẳng định là anh rất cứng rắn, chữa từng nghĩ muốn đứa bé kia, bây giờ ngẫm lại, cũng có chút mềm lòng, cô ấy câm cái giấy siêu âm cho anh xem, chỉ cho anh chỗ nào là đứa bé, anh cũng không còn cách nào khác."
Ô Đào: "Anh có thể tiếp nhận đứa bé này cũng tốt, em thấy cô quật cường thật sự, cho dù thế nào đều không muốn bỏ đứa bé kia, bây giờ anh có thể tiếp nhận, bất kể thế nào, ít nhất là mục tiêu của hai người đã nhất trí."
Lạc Tái Lâu thở dài: "Ô Đào, thực xin lỗi."
Ô Đào: "Anh không cần nói như vậy, anh không có gì phải xin lỗi em."
Lạc Tái Lâu buông tiếng thở dài: "Kỳ thật anh đã nghĩ, chờ anh làm xong cái hạng mục kia, chúng ta sẽ kết hôn, cách cầu hôn em thế nào anh cũng đã nghĩ kỹ rồi, những mà ai biết, vậy mà lại thành ra sự việc này, chuyện này từ đầu tới đuôi đều quỷ dị, không thể hiểu được, anh không biết làm sao lại vậy!"
Vành mắt anh ta đã đỏ: 'Không nghĩ tới, anh và em lại không có duyên phận, rõ ràng em đã đáp ứng anh, lại bởi vì chuyện này mà thất bại! Anh cho rằng anh sẽ cưới em làm vợ anh!"
Ô Đào an tĩnh nghe, kỳ thật cô không thể nào lý giải đàn ông, vì sao có thể có con với một người phụ nữ, lại có thể oán giận bản thân hoàn toàn không biết gì.
Cô nhớ tới khi bản thân làm cùng Diệp Uẩn Niên, sau khi làm xong, cô rất tự nhiên cảm thấy, đó là người cô thân mật nhất, cô quả quyết sẽ không nói ra mấy lời như vậy.
Lạc Tái Lâu: "Anh đã nói chuyện qua với cô ấy, cô ấy nói lúc ấy chính là anh ôm cô ấy không bỏ, lúc ấy cô ấy cũng có chút sợ hãi, nhưng anh ôm cô ấy, cô ấy cũng chẳng còn cách nào, nên đã nghe lời, hơn nữa cô ấy cũng thích anh! Anh hoàn toàn không biết làm sao lại vậy! Anh chỉ có thể nhận, nuôi đứa nhỏ này, có điều với cô ấy, anh không thể để ý."