Chương 396: Số Mệnh Giao Nhau (3)
Chương 396: Số Mệnh Giao Nhau (3)Chương 396: Số Mệnh Giao Nhau (3)
Ô Đào nghe những lời này, đột nhiên, một tia ánh sáng nhập vào đại não, cô cảm thấy hoảng hốt, bộ phim phóng sự kia, giống như có một người, đã từng nói lời nói giống hệt vậy.
"Anh chỉ có thể nhận, nuôi đứa nhỏ này, anh cũng không còn cách nào..."
Ô Đào chỉ cảm thấy sau cột sống rét run, cô nhìn chằm chằm Lạc Tái Lâu: "Anh, vừa rồi anh nói cái gì, anh lặp lại lân nữa?”
Lạc Tái Lâu chua xót nói: "Nếu cô ấy sinh, anh nuôi, nhưng khẳng định anh không có khả năng kết hôn cùng cô ấy, đánh chết cũng không thể."
Ô Đào thở sâu.
Cô đã biết.
Trong bộ phim phóng sự kia, người con gái nuôi con mà thống khổ —— phải nói khả năng đó chính là cô, đã từng oán giận người ta, oán giận những lời chồng mình từng nói qua.
Một sự lạnh lẽo chạy dọc xương sống, nháy mắt ngập tràn ra toàn thân, cho nên đột nhiên cô hiểu rõ, đời trước, người cô gả kia, quả nhiên là Lạc Tái Lâu? Cho nên người cuối cùng mất mạng vì tranh giành, cô phải một mình nuôi hai đứa nhỏ, dẫn tới hết thảy chuyện này, chính là Lạc Tái Lâu?
Lạc Tái Lâu: "Ô Đào, em làm sao vậy?"
Khi nói chuyện, anh ta tiến lên một bước.
Nhưng là Ô Đào lại theo bản năng lui về phía sau một bước.
Đột nhiên cô có chút sợ hãi, vận mệnh an bài quỷ dị như thế, rõ ràng không giống đời trước, rõ ràng lúc cô bắt đầu ở bên Lạc Tái Lâu, cảm thấy bản thân có thể ổn thỏa nắm giữ quan hệ hai người, nhưng mà, bây giờ, khi nghe thấy anh ta ngẫu nhiên nói ra những lời này, đột nhiên trong lòng cô sợ hãi vô cùng.
Vạn nhất, không thể thì sao?
Đời này của Lạc Tái Lâu, dù đã bước vào một cánh cửa khác với phim phóng sự nhưng là trong lúc lơ đãng, anh ta vẫn dùng những lời nói đó với những người khác nhau theo những cách khác nhau.
Lạc Tái Lâu rõ ràng phát hiện Ô Đào hơi không thích hợp: "Ô Đào, sắc mặt em khó coi như vậy, không thoải mái sao? Rốt cuộc là làm sao vậy?"
Ô Đào lại không nói ra lời, đột nhiên cô ý thức được, thần chú vận mệnh, có một cổ năng lượng thần bí, làm người ta không rét mà run.
Lạc Tái Lâu duỗi tay đỡ lấy Ô Đào: "Ô Đào
Ai biết anh ta mới nói được một nửa, một thanh âm lại xuất hiện: "Buông cô ấy ra."
Nói xong, người nọ đã chạy tới gần, cao lớn đĩnh đạc, cứ như vậy chắn trước mặt Ô Đào.
Ánh trăng mông lung tự cao rơi trên mái hiên đổ xuống dưới, đêm mùa thu yên tĩnh an bình, tường ngói đen hôi, Diệp Uẩn Niên lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc Tái Lâu, đáy mắt nhảy động giống như lưỡi dao sắc bén.
Lạc Tái Lâu nhíu mày, đánh giá Diệp Uẩn Niên.
Anh vẫn luôn chú ý tới người này, chú ý trên báo, mấy năm nay cũng từng tìm hiểu tin tức của anh ta, nhưng hiện tại, vậy mà anh đã trở lại, còn đứng ở trước mặt Ô Đào, chắn Ô Đào phía sau.
Bên môi Lạc Tái Lâu nổi lên chua xót, vào một tháng trước, Ô Đào vẫn là vị hôn thê của anh ta, kết quả trong thời gian một tháng đã có một người đàn ông khác, cứ như vậy ngang nhiên đứng ở trước mặt anh ta, bảo vệ cô ở sau người. Anh ta không nói lại được cái gì.
Cố tình ——
Lạc Tái Lâu híp mắt, nhìn người đàn ông trước mắt.
Đột nhiên anh ta nhớ tới, anh ta đã từng đi qua ngõ nhỏ hoa viên Kiều Biên đầy những loại hoa, nhìn thấy cậu bé quần áo bảnh bao lôi kéo tay Ô Đào, lúc ấy, anh ta nghĩ mình muốn tới di nói chuyện cùng Ô Đào, cậu bé cũng như bây giờ, bảo vệ Ô Đào ở sau người; lúc sau, anh ta dẫn theo một sọt có con cua vui mừng hớn hở muốn tặng cho Ô Đào, lại phát hiện cô ngượng ngùng cười, bị thiếu niên kia nắm tay.
Từng ký ức ngày xưa dần dần hiện lên trước mắt, anh ta cắn chặt răng.
Diệp Uẩn Niên tất nhiên cũng nhận ra người ở trước mắt là ai, có một số việc, đã định là số mệnh, thật ra vốn dĩ bọn họ đã từng cùng nhau ở tại nơi cách đó không xa, một người trong tứ hợp viện an tĩnh đọc sách, một người xách theo sọt tre đi lang thang khắp nơi nhặt lõi than đá, có lẽ vô số lần bọn họ đã từng cùng nhau qua cầu, nhưng tuyệt đối không bao giờ liếc mắt nhìn nhau vài cái.
Bởi vì vốn dĩ thuộc về hai đường băng khác nhau. Chỉ là bởi vì Ô Đào, bởi vì lần đó ngẫu nhiên đuổi theo, bởi vì cuộc đụng độ trước hồng lâu của Bắc đại, ba người liền một cuộc giao tranh định mệnh.
Người nói chuyện trước là Diệp Uẩn Niên, anh giương mắt nhìn chằm chằm Lạc Tái Lâu: "Chào, Lạc tiên sinh phải không? Tôi là vị hôn phu của Ô Đào."
Yết hầu Lạc Tái Lâu ngay tức khắc nghẹn.
Anh ta nhìn về phía Ô Đào.
Ô Đào nhìn Lạc Tái Lâu, gật đầu, tuy rằng còn chưa gặp qua cha mẹ, nhưng mà về cơ bản hai người đã chính thức công khai.
Lúc cô gật đầu, cô rõ ràng nhìn thấy đáy mắt Lạc Tái Lâu hiện lên sự khổ sở.
Trong lòng cô có chút hoảng hốt.