Chương 398: Ghen (2)
Chương 398: Ghen (2)Chương 398: Ghen (2)
Vì mục đích này, Trần Thông dường như là mỗi ngày đều phải tham giam tiệc tùng, đi khắp nơi tạo quan hệ, đường đường là một tổng giám đốc mà phải đi cầu gia gia nhờ bà bà.
Ô Đào không muốn phụ tấm lòng của Trần Thông, cô cần phải nắm chắt thời gian mà cải thiển kỹ thuật sản xuất của nhà xưởng, thời điểm mấu chốt cần phải chứng minh thực lực.
Sau khi nhìn qua, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng gió thổi, âm thanh sàn sạt.
Cô liên đứng dậy, muốn đi ra ngoài.
Diệp Uẩn Niên: "Làm gì?"
Ô Đào: "Tối hôm qua em phơi quần áo ở bên ngoài."
Diệp Uẩn Niên: "Để anh đi."
Ô Đào liền ngọt ngào mà cười với anh: "Được, cảm ơn Uẩn Niên!"
Diệp Uẩn Niên liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó không đáp lại mà đi ra ngoài gom quần áo vào.
Ô Đào tiếp tục tập trung nghiên cứu tài liệu.
Sau khi gom quần áo xong, Diệp Uẩn Niên ngồi một chỗ không biết đang làm cái gì, cô tò mò mà ngẩng đầu lên nhìn thử, kết quả làm, anh đang xem con búp bê Tây Dương kia.
Cô nhướng mày: "Anh làm cái gì vậy?"
Diệp Uẩn Niên: "Chơi."
Ô Đào: "Hạng mục gần đây của anh thế nào rồi? Chuyện phòng thí nghiệm tính toán? Chuyện hạng mục máy tính internet của các anh?"
Diệp Uẩn Niên: "Rất thuận lợi."
Ô Đào khẽ thở dài, lẽ ra anh phải rất bận mới đúng, sao lại trưng ra bộ dạng không bận rộn gì thế này?
Giữa trưa hôm nay khi cô đang ăn cơm, vô tình gặp được một người bạn mở công ty tại Trung Quan Thôn, đối phương còn tìm hiểu hạng mục tính toán toán học kia của Diệp Uẩn Niên, nói là cân mua một số lượng lớn thiết bị nước ngoài, nói là hạng mục thực nghiệm này là muốn làm cái gì cái gì, nghe rất phức tạp, người biết chuyện, hiểu rõ những việc này đều từng đến gặp anh, muốn tiếp nhận một chút việc bên ngoài của hạng mục, do đó anh ta tới tìm cô để tìm hiểu tin tức, anh sao lại không chút bận rộn gì chứ?
Ô Đào đột nhiên nhớ tới trước kia khi còn đi học, khi tới thời điểm thi cuối kỳ, dường như trong lớp cũng có một hai người cũng như vậy, người khác thì sống chết, mệt bở hơi tai để ôn tập, bọn họ chỉ cần đọc một ít, dường như là có thể thi không thể rồi.
Loại người này thật sự là làm cho người ta ngưỡng mộ mà tức chết.
Vì thế cô đứng dậy, lấy con búp bê Tây Dương lại nói: "Không cho anh chơi."
Diệp Uẩn Niên nhướng mày: "Em làm gì?"
Ô Đào: "Đây là của em! Tặng cho em chính là của eml"
Diệp Uẩn Niên tức giận nhưng không nói gì chỉ nhìn cô.
Ô Đào trực tiếp móc trong túi xách ra một xấp tư liệu về số liệu tương quan: "Đây là thông tin về sản phẩm của chúng em, yêu cầu phải sửa ngay, anh không có việc gì thì giúp em sửa lại một chút đi."
Diệp Uẩn Niên nhìn cô một hồi, cuối cùng mở miệng nói: "Được rồi."
Ô Đào cũng tiếp tục bận rộn với công việc của mình, bận rộn một hồi lâu, vừa ngẩng đầu lên, anh đã chỉnh sửa xong rồi, cô liền cầm kiểm tra lại một chút, mọi thứ đều trật tự ngay ngắn, thật sự rất vừa lòng. Vì thế cô cười nói: "Thầy Diệp, nếu không phải anh tài hoa hơn người quá mức, thì có thể là thư ký cho em cũng rất tốt."
Diệp Uẩn Niên: "Anh làm thư ký cho em, em lại không trả tiền cho anh."
Ô Đào: "Trả, sao lại không trả, trả cho anh tiền lương cao nữa kìa."
Diệp Uẩn Niên cười nhẹ, nhất thời bầu không khí có chút dịu lại, cứ vậy mà tiếp tục nói chuyện công việc, bởi vì Ô Đào hỏi đến vấn đề giấy phép, sắc mặt của Diệp Uẩn Niên có chút khác thường, nhàn nhạt nói: "Cái giấy chứng nhận này anh nghe nói không dễ dàng nhận được, có điều các em có thực lực như vậy, cho dù không có phương pháp gì, chắc cũng không thành van đề gì."
Ô Đào: "Đúng vậy, chỉ có thể làm đại."
Diệp Uẩn Niên im lặng một chút rồi nói: "Em không cần áp lực, thành sự do nhân."
Ô Đào cảm thấy anh có chút kỳ lạ: "Làm sao vậy?"
Diệp Uẩn Niên: "Không có gì... Đúng rồi, Ô Đào, vừa rồi Lạc Tái Lâu cùng em nói cái gì mà anh thấy em dường như rất sợ hãi."
Ô Đào nghe anh hỏi, liền ngẩn người ra, nghĩ nghĩ một hồi nói: "Cũng không có gì, chỉ là trời tối quá, anh ta đột nhiên xuất hiện, nói những chuyện em không thích, em liền cảm thấy có chút sợ hãi."
Diệp Uẩn Niên: "Phải không, anh ta nói chuyện gì mà em không thích nghe?”
Ô Đào nhíu mày: "Nói cô gái kia có con, quấn lấy anh ta không chịu buông, anh ta không còn cách nào chỉ đành như vậy, giọng điệu nói chuyện rất khó chịu, em nghe xong cảm thấy không vui."
Diệp Uẩn Niên: "Anh ta là người như vậy, cà lơ phất phơ, không có một chút trách nhiệm gì cả."
Ô Đào thật ra không muốn bàn tới Lạc Tái Lâu quá nhiều, liền thuận miệng nói: "Có lẽ là vậy."
Diệp Uẩn Niên: "Hiện giờ anh ta đối với em còn ý định, không cam lòng, thật ra anh ta đang muốn quay lại."
Nói tới đây, anh nhớ tới một khắc giằng co kia, anh có thể nhìn thấu được ý nghĩ từ sâu đáy lòng của đối phương.