Chuong 400: Ghen (4)
Chuong 400: Ghen (4)Chuong 400: Ghen (4)
Có điều trong lòng cô còn tức giận, anh kéo một cái, cô cũng kéo lại một cái: "Đây là chăn của em."
Diệp Uẩn Niên: "Chăn của em không phải là chăn của anh sao?"
Ô Đào: "Chăn của em chính là của em, hiện giờ em không muốn cho anh đắp."
Diệp Uẩn Niên: "Nhưng anh lạnh, em không thể để anh bị lạnh cứng được."
Ô Đào: "Đáng đời."
Diệp Uẩn Niên: "Vậy em ôm anh đi, em ôm cho anh ấm lên đi."
Nói xong, anh liền nhích tới, Ô Đào mới không thèm, cô đẩy anh ra: "Không cần, anh không thể như vậy, em chính là tức giận, em không nghĩ làm ấm người cho anh."
Ai mà biết Diệp Uẩn Niên lại không phòng bị, có lẽ là do tư thế có vấn đề, bị cô đẩy như vậy, liên ngã xuống giường.
Hơn nữa khi anh ngã xuống còn mang chăn rớt theo.
Anh cùng chăn đều rớt xuống đất!
Ô Đào cũng trợn to mắt, cô ngơ ngác nhìn Diệp Uẩn Niên cùng chăn ngã xuống đất, cũng thấy được vẻ mặt kinh ngạc cùng chật vật của anh.
Cô nhịn không được mà cười ra tiếng.
Diệp Uẩn Niên căng mặt: "Em còn cười được!"
Ô Đào càng cười lớn tiếng hơn, cô sao nhịn được chứ, anh sao lại có thể như vậy, một người đàn ông lớn xác như vậy, lại bị cô đẩy cho ngã xuống giường.
Diệp Uẩn Niên ôm chăn đứng lên, không vui mà nói: "Không cho cười."
Ô Đào lại cười đến chảy cả nước mắt, anh cúi đầu xuống, bắt đầu hôn cô, thân thể kín không kẽ hở.
Cô vốn dĩ là cười ra nước mắt, hiện tại lại chịu không nổi, đẩy anh ra, anh lại đè ép xuống: "Anh cần phải phạt em."
*xkxxkx*x+*xxk**x*k*
Sau khi mọi chuyện đã xong, hai người ôm lấy nhau, lúc này dường như không còn ai nói chăn nhiều chăn ít nữa, trên người anh phảng phất có một tầng mồ hôi, cái này làm Ô Đào có chút ghét bỏ, đẩy anh ra nói: "Anh đi tắm đi."
Diệp Uẩn Niên lại ôm chặt lấy cô: "Đợi lát nữa đi." Ô Đào: "Mồ hôi."
Diệp Uẩn Niên: "Chúng ta vẫn luôn ôm nhau, trên người anh có mồ hôi, trên người của em không có sao?"
Ô Đào: "Hình như là..."
Diệp Uẩn Niên: "Đợi lát nữa chúng ta cùng nhau tắm”"
Ô Đào: "Em không muốn."
Diệp Uẩn Niên: "Trên người của em cũng có mồ hôi, không tắm chắc chắn không thoải mái."
Ô Đào trừng mắt nhìn anh.
Diệp Uẩn Niên lại vẫn như cũ mà ôm lấy cô.
Ô Đào bất đắc dĩ, cứ đành nằm vậy một hồi.
Có điều cô vẫn không nhịn được mà nói: "Diệp Uẩn Niên, có chuyện này em không phải nói đùa cùng anh, em cần phải nói chuyện rõ ràng với anh."
Anh nghe cô gọi cả họ lẫn tên của mình, liền biết cô là nghiêm túc, vội nói: "Chuyện gì?"
Ô Đào: "Chuyện em cùng Hà Tích Thanh, cùng chuyện của Lạc Tái Lâu, nếu trong lòng anh để tâm tới, nhân lúc còn sớm nói ra đi, đừng để sau này không có việc gì lại lôi ra, như vậy cũng không tốt đẹp gì." Diệp Uẩn Niên im lặng không lên tiếng.
Ô Đào: "Đúng thật là em cùng bọn họ từng qua lại, nhưng chuyện đó thì làm sao chứ? Anh cũng từng có vị hôn thê."
Diệp Uẩn Niên tram mặc một hồi mới nói: "Ô Đào, thật ra anh cũng không phải để ý tới như vậy, trước kia đúng là để ý tới, nhưng bây giờ sẽ không. Chúng ta ở bên nhau, sớm đã hơn bọn họ, chuyện anh cùng em làm, bọn họ vĩnh viễn không làm được, như vậy là được rồi."
Ô Đào biết chuyện đã làm mà anh ám chỉ là chuyện gì, mặt cô đỏ lên, có điều cô vẫn nói: "Vây hôm nay anh lại như vậy? Không có chuyện gì lại muốn cùng em ầm ï giận dõi!"
Diệp Uẩn Niên: "Vốn dĩ không đến mức đó, chỉ là vừa hay, anh suy nghĩ cẩn thận một chuyện."
Ô Đào: "Chuyện gì?"
Diệp Uẩn Niên: "Anh rốt cuộc cũng biết, tin tức ở nơi này có chút không tốt, cho nên anh mới bị che mắt."
Ô Đào nghi hoặc mà hỏi: "Ai che giấu chuyện gì với anh?"
Diệp Uẩn Niên: "Một chuyện nhỏ thôi, có điều hiện tại anh cũng không muốn nói, sau này em sẽ biết."
Ô Đào nhìn chằm chằm anh, đột nhiên nghĩ tới, hỏi: "Hà Tích Thanh vẫn luôn biết anh là ai đúng không?"
Diệp Uẩn Niên xoay mặt nhìn qua cô: "Sao đột nhiên em nghĩ tới chuyện đó?”
Cô vẫn luôn như vậy, nhạy bén vô cùng, luôn có thể nhanh chóng mà nắm bắt được vấn đề.
Ô Đào: "Tin tức ở trường học của bọn anh, là ủy viên sinh hoạt đưa tới, anh ta có lẽ đã nhìn qua."
Cô nghĩ nghĩ. "Không đúng, thư tín nước ngoài, dán không ít lớp, thư gửi cũng bị dán sát vào, lẽ ra anh ta không nhìn thấy được, chỉ có thể nhìn họ anh, hơn nữa anh sau này lại đổi mới trường học, anh ta không thể nào chỉ một cái họ mà có thể liên tưởng nhiều đến như vậy?"
Diệp Uẩn Niên nói: "Chỉ cần họ là đủ rồi, tư liệu học sinh của mấy năm trước lưu giữ lại cũng không nhiều lắm, huống hồ anh ta biết trường học ban đầu anh học qua."
Ô Đào: "Chính là."
Cô nghĩ lại một lúc, cũng hiểu ra.
Lúc trước Hà Tích Thanh viết thư cho cô, đột nhiên viết chuyện anh ta sẽ dạy bắn súng, thật ra anh ta là muốn thử cô.