Chương 402: Nội Đấu (1)
Chương 402: Nội Đấu (1)Chương 402: Nội Đấu (1)
Lúc này, nhà xưởng của Ô Đào thật ra đã tâng nâng suất, Trần Thông lúc này điên cuồng mà tiên tới bộ cơ điện, muốn lấy giấy chứng nhận, Ô Đào cũng vắt hết đầu óc, cùng anh ta là những thủ tục phức tạp rườm tà.
Nhưng xin giấy phép kia nào dễ dàng đến vậy, có thể lấy được đều tốn khối tiền, đây khác nào đào đến mỏ vàng.
Ngày đó, Bành Văn Nguyên đột nhiên nói: "Giang tổng, trong nhà Diệp tổng dường như có người quen trong bộ điện cơ, có thể nói đỡ một câu không?"
Ô Đào kinh ngạc: "Phải không?"
Bành Văn Nguyên: "Ngày đó tôi đi tới bộ điện cơ, nghe được một chuyện, nói hiện tại trong bộ điện cơ có một vị rất có tiếng nói, trước kia cũng là quân nhân, là lính dưới trướng của cha Diệp tổng, từng được cha của Diệp tổng đề bạt, nếu là vậy thật, vậy thật ra chỉ cần một câu nói, hiện giờ chúng ta phí thời gian như vậy, không phải có con rùa vàng để ôm sao?"
Ô Đào nghe nói vậy, lập tức hiểu ra vì sao mấy ngày trước Diệp Uẩn Niên khác lạ. Nếu là lính của cha anh, anh hẳn là biết mối quan hệ này, nhưng theo tính tình của anh, anh tuyệt đối sẽ không mở miệng cầu xin cha mẹ của anh, cũng tuyệt đối sẽ không có khả năng vận dụng mối quan hệ này.
Bởi vậy, anh thấy cô vì giấy chứng nhận sản xuất mà gặp khó khăn, ít nhiều có chút đau lòng.
Chỉ là chuyện này đừng nói là Diệp Uẩn Niên dù là chính cô cũng tuyệt đối sẽ không chịu cúi đầu.
Mẹ của Diệp Uẩn Niên trước khi đi nói cô nếu có chuyện gì cứ mở miệng nói với bà, cô cũng thuận miệng mà đồng ý, nhưng chỉ là có lệ một chút thôi.
Trước đó cô chưa từng nhờ bọn họ, sau này cũng sẽ không cần, vĩnh viễn sẽ không.
Cô không phải là không qua được, có bao nhiêu bản lĩnh thì kiếm bấy nhiêu tiền thôi, có thể làm được thì làm, nếu không làm được cũng không tới mức phải đi cầu cạnh chuyện này.
Vì thế cô cười nói: "Bành tổng tin tức của anh thật linh thông, có điều Bành tổng có chuyện không biết, chính là anh ấy chưa bao giờ vì chuyện gì mà về nhà tìm bọn họ, càng đừng nói đây là chuyện của tôi. Huống hồ chuyện chất lượng sản xuất này, chúng ta cứ làm, không được liên không làm, nếu chất lượng rõ ràng không đạt tiêu chuẩn lại muốn cưỡng chế, cuối cùng cũng để cho người ta năm lấy thóp."
Trần Thông bên cạnh vội nói: "Đúng vậy, tôi cứ dựa theo trình tự mà làm, đừng nghĩ đi cửa sau, nhà xưởng của chúng ta đã vượt qua thử thách được, thì chuyện xin giấy tờ này cũng có thể qua, chín chín tám mươi mốt kiếp nạn còn có thể chịu đựng được mà."
Vì thế chuyện này cứ thế mà qua đi, mọi người sau đó không đề cập tới nữa.
Hôm nay, lúc Ô Đào trở về, bên ngoài đã nổi gió to, cô cũng bị gió thổi mà lạnh run, ngày hôm nay vẫn luôn hắt xì, đầu cũng có chút mê man, do đó liền dứt khoát nghỉ việc không tới công ty.
Diệp Uẩn Niên thấy vậy, cũng không đi.
Ô Đào: "Anh không phải muốn đi đến viện Trung khoa sao, server của các anh đã điều chỉnh đến đâu rồi?"
Viện Trung khoa mạng máy tính đã tiến vào giai đoạn điều chỉnh thử, anh gần đây rõ ràng so với lúc trước bận rộn hơn nhiều, có đôi khi tăng ca đến khuya mới trở về. Diệp Uẩn Niên: "Anh nghỉ làm một ngày, trái đất cũng sẽ không dừng lại?"
Ô Đào bất đắc dĩ mà xoa xoa cái mũi: "Tùy anh vậy."
Diệp Uẩn Niên nhìn cái mũi đỏ bừng của cô: "Em muốn uống ít nước ấm sao?”
Ô Đào: "Không cần, em bị anh ép uống đã đi Wc rất nhiều lần!"
Trong mắt Diệp Uẩn Niên hiện lên vẻ thương tiếc: "Vậy em ngồi nghỉ một chút đi, không cần đọc sách, hiện giờ em đau đầu, đọc sách cũng rất mệt mỏi."
Ô Đào: "Ừm... Không đọc sách cũng rất nhàm chán."
Cô cũng không có bồi dường một việc yêu thích nào cả.
Diệp Uẩn Niên liền đứng dậy, từ trong ngăn kéo lấy một thứ ra.
Ô Đào: "Anh tìm cái gì?"
Diệp Uẩn Niên: "Anh nhớ rõ là trước đó anh mang một đĩa mềm tới đây, bên trong có trò chơi, em có muốn chơi không?"
Ô Đào lần nữa xoa xoa mũi: "Chính là trang bị của sản phẩm của công ty chúng ta sao?"
Cô nhớ rõ mọi người từng nói, mấy trò chơi trong đó rất được chào đón, không ít người yêu thích chúng.
Diệp Uẩn Niên: "Đúng vậy."
Ô Đào: "Được, lấy ra cho em chơi đi."
Diệp Uẩn Niên tìm được rồi, cắm vào bên trong máy tính, sau đó cầm khăn đưa tới cho cô: "Lau đi."
Máy tính cồng kềnh khỏi động, phát ra âm thanh răng rắc, mang hình phát ra màu sáng xanh, ngón tay thon dài của Diệp Uẩn Niên gõ trên bàn phím, sau khi âm thanh gõ phím ngưng lại, màn hình máy tính hiện ra một giao diện rực rỡ màu sắc.
Ô Đào: "Đây là cái gì?"
Diệp Uẩn Niên tiếp tục gõ bàn phím, sau khi điều chỉnh tốt rồi mới nói cho cô nghe: "Em xem đây là trò chơi ô vuông, ô vuông này chia ra là đồng ruộng, sa mạc, rừng rậm, mỗi một ô vuông sẽ chứa đựng một bông hoa khác nhau, tương ứng có thể thu thập được mật ong khác nhau, chúng ta muốn khống chế cái này chỉ có đom đóm, đi khắp nơi thu thập mật ong, thu đủ rồi liền thành công."