Chương 403: Nội Đấu (2)
Chương 403: Nội Đấu (2)Chương 403: Nội Đấu (2)
Anh chỉ vào một chỗ trên màn hình nói: "Có điều phải chú ý, sẽ có thợ săn, có đầm lầy, nếu rơi vào đó, sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Con đom đóm của chúng ta bắt buộc phải thông qua trí tuệ mà thu thập mật ong."
Ô Đào nghe vậy, liền thấy rất thú vị, rất có tính khiêu chiến.
Cô thử chơi vài lần, rất mau tìm được một ít mật ong, ai biết đang lúc vui vẻ, lại lọt vào đâm lầy, liền gameover!
Cô có chút không phục, cảm thấy bản thân cẩn thận một chút đã không chết, lập tức muốn chơi lại lần nữa.
Có điều vừa muốn bắt đầu, cô đột nhiên ý thực được, đây điều rất dề làm người ta không chịu thua muốn chơi lại trò chơi lần nữa.
Diệp Uẩn Niên thấy cô dừng động tác lại hỏi: "Làm sao vậy?"
Ô Đào: "Trò chơi này chơi nhiều sẽ dễ bị nghiện!"
Diệp Uẩn Niên: "Cũng không gọi là nghiện, chỉ là dễ dàng kích thích tính khiêu chiến của người ta mà thôi." Ô Đào nhìn trò chơi kia, nghĩ nghĩ: "Không phải là ong làm ra mật ong sao, vì sao lại là dom đóm?”
Diệp Uẩn Niên: "Công ty chúng ta đã gọi dom đóm."
Ô Đào đột nhiên nghĩ tới: "Vì sao lại gọi là dom đóm?”
Diệp Uẩn Niên: "Lúc ấy đặt tên, nghĩ tới nó nên gọi là vậy."
Ô Đào nhìn Diệp Uẩn Niên, cô cảm thấy ánh mắt Diệp Uẩn Niên như có sức hút, phảng phất đem cô hút sâu vào bên trong.
Nếu lúc trước nghĩ mãi không ra, thì bây giờ còn cái gì mà không nghĩ ra chứ, sở dĩ gọi là dom đóm, là bởi vì anh luôn nhớ rõ lời hứa của bọn họ ở Di Hòa Viên.
Cô mím môi, cười, lại hỏi: "Em có phải bị cảm rồi không?"
Diệp Uẩn Niên: "Có lẽ chỉ là cảm lạnh."
Ô Đào: "Anh có thể bị lây bệnh không?"
Diệp Uẩn Niên: "Em suy nghĩ vớ vẩn gì đó, sẽ không."
Ô Đào: "Vậy em yên tâm rồi."
Nói xong, cô ôm lấy anh.
Diệp Uẩn Niên: "Làm gì vậy?" Ô Đào: "Nếu không bi truyền nhiễm, em muốn nghiên cứu vấn đề thực tiễn của luận văn nghiên cứu."
Diệp Uẩn Niên đỡ lấy cô: "Thực tiễn luận văn gì?"
Ô Đào đỏ mặt, ôm lấy cổ của Diệp Uẩn Niên, sau đó nói nhỏ bên tai anh.
Sau khi Diệp Uẩn Niên nghe xong, nháy mắt mặt anh cũng đỏ lên, anh có chút không tin được mà nhìn cô: "Em làm sao vậy?"
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Như vậy quá mức xấu hổ, anh tuy rằng tò mò, nhưng cũng không dám đề cập tới.
Ô Đào ăn vạ trong lòng ngực anh: "Cũng không có gì, chỉ là em phát hiện, em rất thích anh, thích đến muốn mạng!"
Anh cũng không nói kỹ càng, nhưng cô có thể đoán được, cho nên đau lòng cũng là thích.
Diệp Uẩn Niên ôm lấy cô, giọng nói phát ra có chút mất tiếng: "Ô Đào, chúng ta..."
Ai biết lúc này, lại nghe được tiếng điện thoại vang lên.
Ô Đào: "Mặc kệ, chúng ta cứ tiếp tục!"
Diệp Uẩn Niên biết điện thoại của cô phần lớn là công việc: "Trước tiên nghe máy đi, đừng bỏ lỡ việc chính."
Ô Đào không qúa tình nguyện mà nghe máy, kết qua sau khi nghe máy, sắc mặt cô lập tức thay đổi.
Cô lấy tức đẩy anh ra, đứng dậy, mặc quần áo vào.
Diệp Uẩn Niên: "Làm sao vậy?"
Ô Đào cười lạnh: "Bành Văn Nguyên phê duyệt linh kiện kia quả nhiên có vấn đề! Sản phẩm mới của chúng ta mới đưa ra thị trường, hiện giờ có nhiều đơn hàng chuẩn bị giao, chất lượng linh kiện của bọn họ lại xảy ra vấn đề lớn!"
Diệp Uẩn Niên nghe xong: "Anh cùng em đi, anh lái xe."
Ô Đào: "Được."
Dọc đường đi, Ô Đào không ngừng nhận điện thoại, có phòng nghiên cứu, phòng marketing, có phòng thị trường, Trần Thông, nhà xưởng, mọi người đều hỏi cô phải làm sao bây giờ.
Ô Đào trực tiếp tắt máy.
Diệp Uẩn Niên lái xe, nhìn cô một cái, có điêu anh cũng không dám nói cái gì. Một đường cứ như vậy mà tới Trung Quan Thôn, Diệp Uẩn Niên dừng xe, lúc sau liền cùng cô đi vào.
Không khí trong công ty đã có chút khác thường, mọi người đều bận rộn, lúc tới phòng họp, mấy người phụ trách chủ yếu đều đã có mặt, Bành Văn Nguyên đương nhiên cũng ở đây.
Trần Thông nổi trận lôi đình: "Dem giá cả ép xuống thấp, kết quả thì sao, hiện giờ mấy thứ đó căn bản không dùng được, lập tức phải giao hàng, lại xảy ra vấn đề này, chúng ta làm sao bây giờ?"
Mọi người im lặng, sắc mặt Bành Văn Nguyên tối đi.
Lúc Ô Đào đi vào văn phòng, Trần Thông miễn cưỡng chào cô, lại nhìn về phía Diệp Uẩn Niên gật đầu.
Trong phòng hội nghị, không ít người nhìn về phía Diệp Uẩn Niên, mọi người đều biết thân phận của anh, cũng không dám chậm trễ.
Có điều đương nhiên, anh xuất hiện ở chỗ này là không thích hợp, đây là hội nghị nội bộ.
Diệp Uẩn Niên mở túi mà anh mang theo ra, từ bên trong lấy một cái khăn tay sạch sẽ cùng một cái hộp gỗ nhỏ: "Dùng cái này đi, dùng xong rồi thì bỏ vào trong cái hộp này.”
Mọi người đều nhìn thấy cảnh này, đều cảm thấy có chút kinh ngạc, bọn họ không biệt vị trong lời đồn lạnh lùng cao ngạo, người sáng lập ra đom đóm lại có một mặt này.