Chương 409: Cuộc Họp Báo (3)
Chương 409: Cuộc Họp Báo (3)Chương 409: Cuộc Họp Báo (3)
Nếu như sống ở nhân gian này là một kiếp tu hành, vậy thì Diệp Uẩn Niên chính là quả ngọt mà cô nhiều năm khổ ra bất ngờ nhận lấy được, 22 năm trước bất ngờ gặp được anh ở trước căn nhà mái đỏ, anh liền trở thành tia sáng của cô, là ánh sáng mà cô đứng ở trong bóng tối nhìn lên.
Hiện giờ, ánh sáng này đã đến với thế giới của cô.
Diệp Uẩn Niên nâng tay lên, phủi bay bông tuyết ở trên mái tóc của Ô Đào: "Đối với Lạc Tái Lâu, thậm chí Hà Tích Thanh, thật ra anh cũng có chút cảm kích."
Ô Đào cười khế: "Uẩn Niên, cho nên em cũng không để ý chuyện Lạc Tái Lâu cùng ai thế nào, chuyện này đáng tiếc đối với em là mối quan hệ của bọn em phải chấm dứt một cách đáng buồn, anh ấy cũng dùng anh phương pháp của anh ấy để chứng minh với em, rằng anh ấy cũng không thích hợp."
Lông mi của Diệp Uẩn Niên rũ xuống, nhẹ giọng nói: "Lúc ấy anh nhìn thấy anh ta đưa tiên cho người phụ nữ kia, trong lòng cũng không dễ chịu, chỉ cho rằng em sẵn sàng nhượng bộ vì anh ta ——” Âm thanh của anh giống như con người của anh, mang theo cảm xúc lạnh lùng bình tĩnh: "Nhưng mà sau này anh bình tĩnh lại, cũng nghĩ đến. Anh nhớ rõ sau khi lớn lên, anh trở về, anh có đi đến đại viện Địa An Môn đưa văn kiện nói chuyện với Vương Á Tương, hình như em không có vui."
Ô Đào: "Hả?"
Diệp Uẩn Niên: "Thật ra sau khi anh trở về, có đi đến đầu hẻm chỗ các em ở, đợi em thật lâu nhưng không nhìn thấy em, anh không biết nên tìm em như thế nào... Nhưng em bởi vì chuyện này mà không vui vẻ, anh nghĩ, về sau cho dù như thế nào, anh cũng đều phải chờ em trước, nếu như không đợi được em, vậy thì anh cũng sẽ không làm những chuyện khác."
Ô Đào không nghĩ tới Diệp Uẩn Niên còn nhớ rõ việc nhỏ như vậy.
Diệp Uẩn Niên: "Ô Đào, em để ý anh, đừng để ý đến bọn họ."
Ngay khi Diệp Uẩn Niên nhẹ giọng nói ra những lời này, những bông tuyết xung quanh rơi xuống lạnh băng kia giống như cũng đều có hơi thở khác thường.
Ô Đào im lặng một hồi lâu: "Dạ, trên đời này, trừ anh ra, bất luận kẻ nào cũng không có cách làm cho tình yêu của em xao động." Thật ra ngày đó đi ra từ Di Hoà Viên, một phần trong mạng sống của cô cũng đã khô héo, mãi cho đến khi anh trở về, cô vinh dự đón ánh sáng tiến vào trong thế giới của cô, lúc này thế giới của cô mới xuân về hoa nở.
Chỉ là cô làm bộ không thèm để ý đến mà thôi, cho dù không có ánh mặt trời thì như thế nào, cho dù vẫn luôn bị mùa đông dày vò thì có làm sao, hình như cô vẫn có thể cố gắng hấp thụ chất dinh dưỡng nỗ lực giấy giụa tiến về phía bầu trời.
Cái đáp án này làm Diệp Uẩn Niên yên lặng trầm tĩnh trong mắt quay cuồng bộc phát ra cảm xúc mãnh liệt, anh cúi đầu yên lặng nhìn cô chăm chú, tiếng hít thở rõ ràng có thể thấy được.
Qua nửa ngày, những cái cảm xúc đó lắng đọng lại xuống dưới, cái này làm cho anh trở nên thâm thúy mà yên lặng.
Anh kéo lấy tay cô, cuối cùng nói: "Ô Đào, cho nên chỉ nhớ có anh và em mới tính, bọn họ đều không tính là gì hết."
Ô Đào nhấp môi cười khẽ, lúc sau mới nói: "Cho nên hôm nay, cho dù Hà Tích Thanh làm chuyện như vậy, em cũng không có quá nhiều cảm xúc căm hận, em nghĩ, có lẽ trước kia trong lòng anh ta đã từng tràn ngập những ghen ghét phẫn hận, nhưng đây đều là do bản tính của con người."
Hiện giờ nghĩ lại, ngay từ đầu Hà Tích Thanh đã biết "Diệp" tồn tại, nhưng là cậu ta lại cố tình xem nhẹ, thậm chí cậu ta cũng biết vì sao mình và anh lại trở về ở bên nhau, ngày đó sau khi trở về từ chỗ của mẹ Diệp Uẩn Niên, cô mất mát cùng thống khổ, rõ ràng cậu ta nhìn thấy ở trong mắt, chỉ là quá mức tự tin, trong lòng cậu ta tồn tại sự hiếu thắng, cậu ta muốn đánh cuộc một trận, cho nên cô thống khổ ngược lại trở thành cơ hội của cậu ta.
Ba năm ở chung, nhẹ nhàng trôi qua như nước, có lẽ cậu ta quá thất vọng, chẳng qua là che giấu khá tốt.
Sau bức thư chia tay ở nước ngoài kia, cô thản nhiên cùng nhẹ nhõm, Diệp Uẩn Niên ưu tu lóa mắt, làm cậu ta không cam lòng. Vì về chút ghen ghét này, cũng vì tiền đồ của cậu ta ở nước Mỹ, cậu ta bị tẩu hỏa nhập ma.
Lúc này, hai người bọn họ đã đi tới bãi đỗ xe, ở trên xe có một tầng tuyết mỏng, Diệp Uẩn Niên mở cửa xe ra để cô lên xe, anh mở lò sưởi lên, trong xe lập tức trở nên ấm áp.
Anh lại lấy ra một cái chăn mỏng đắp lên cho Ô Đào, lúc này mới khởi động xe.
Xe chậm rãi lái ở trong làn gió tuyết, lúc gặp được cái đèn đỏ thứ nhất, anh đột nhiên thấp giọng mà bật cười: "Hiện tại anh lại nhớ tới, cũng rất là thú vị, anh điên cuồng mà ghen ghét với anh ta, anh ta cũng điên cuồng mà ghen ghét anh."