[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 408 - Chương 408: Cuộc Họp Báo (2)

Chương 408: Cuộc Họp Báo (2) Chương 408: Cuộc Họp Báo (2)Chương 408: Cuộc Họp Báo (2)

Ô Đào: "Anh nói xem hôm này anh làm cái gì vậy, người này chính là một người thô tục, anh ta đang nói những điều vô nghĩa về anh, có đáng giá để anh ra tay không? Nếu thật sự gây ra vấn đề gì lớn, đều sẽ ảnh hưởng đến anh."

Diệp Uẩn Niên: "Anh ta nói em như vậy, anh đánh anh ta là còn nhẹ."

Ô Đào cười: "Nói thật tuy rằng lúc ấy em đi qua cản anh, nhưng thật ra nhìn thấy anh ta bị đánh như vậy trong lòng em cũng rất là sảng khoái đó."

Diệp Uẩn Niên lại không có cười: "Anh ta nói em như thế, mà em còn cười được."

Ô Đào nhìn anh: "Anh cũng đừng nghĩ nhiều, Trần Thông người ta còn có vợ, quan hệ vợ chồng hai người bọn họ cũng rất tốt đó, chị dâu đối với em cũng rất tốt."

Diệp Uẩn Niên: "Anh không suy nghĩ vớ vẩn."

Anh chỉ là đau lòng mà thôi, đau lòng cô bị người ta nói như vậy.

Ô Đào khẽ thở dài một tiếng: "Uẩn Niên, hoàn cảnh trong nước cứ như vậy, nói là giải phóng phụ nữ, nhưng thật ra mọi người đều không quen, vẫn đang còn tồn tại những thành kiến."

Lúc này, có một mảnh bông tuyết rơi xuống, dừng ở trước mắt bọn họ, Diệp Uẩn Niên duỗi tay, nắm lấy tay cô, trời lạnh, tay cô cũng hơi lạnh.

Anh thấp giọng nói: "Bởi vì cái này, cho nên em mới đính hôn cùng Lạc Tái Lâu, phải không?”

Ô Đào: "Có thể nói như vậy."

Cô cất tiếng cười: "Cái hoàn cảnh này ở trong nước, em thấy cũng hiểu rất rõ, cũng đã suy nghĩ thấu đáo, nếu muốn làm tốt mọi chuyện thì không có khả năng cứ mãi tránh ở trong văn phòng được, hơn nữa em cũng lại không thích, cho nên cũng đi ra ngoài gặp mọi người, cùng quan viên chính phủ, đồng nghiệp, phóng viên giao tiếp với bọn họ, nếu em đi ra ngoài, nếu như tuổi trẻ, lớn lên cũng xinh đẹp, lại còn có tiền, thì sẽ rất phiền toái."

Diệp Uẩn Niên nhìn cô, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp khác thường: "Em từng gặp qua sexualharasment(*) rồi."

(*) Sexualharasment: Quấy rối tình dục.

Cái từ tiếng Anh này, anh nói ra có chút gian nan. Đây là một khái niệm trong tiếng Anh, anh không biết tiếng Trung tương ứng với khái niệm này là từ nào, cũng không biết hiện tại ở trong nước có khái niệm này hay không.

Ô Đào lại hiểu rõ từ này, giọng nói của cô cũng rất nhẹ nhàng: "Cũng không có gì, Trần Thông cũng coi như là rất che chở cho em, cũng không có chuyện gì quá đáng cả."

Cô nhấp môi, im lặng một lúc rồi mới nói: "Chỉ là em hiểu rất rõ ràng, em biết rõ ràng bản thân mình muốn làm cái gì, chuyện em phải làm là gì, mà cũng muốn làm tốt mọi chuyện, vậy thì không tiếc bất cứ giá nào làm cho mọi chuyện trở nên có lợi với em. Cho nên em ở bên cạnh Lạc Tái Lâu, có chuyện gì, anh ta có thể giúp em ứng phó, đây mới là điều có lợi cho em nhất."

Giống như ngày hôm nay, có Diệp Uẩn Niên ở đây, thì có thể giúp cô ra mặt, cho dù anh không có đánh một trận này, nhưng cũng bởi vì anh ở chỗ đó, anh đứng ở bên cạnh cô ủng hộ cô, người khác sẽ cho rằng đây là giả dối hư ảo, sẽ cắt đứt lời đồn đãi cùng phương hướng suy đoán của mọi người xung quanh, nói cách khác, cô độc thân tuổi trẻ lại đi bên cạnh Trần Thông, người ngoài có thể tùy tiện nói tùy tiện suy nghĩ, đối với cô đều là bất lợi, thời điểm dài trôi qua, vợ của Trần Thông cho dù có rộng lượng hơn nữa, thì trong lòng cũng sẽ không thoải mái.

Đến nỗi hôn nhân, cô cũng không để ý việc nó có hay không, cô cùng Lạc nhớ Tái Lâu ký chính là hiệp nghị lâu dài, cô chỉ cần cái thân phận này là tốt rồi.

Cô nhìn về phía Diệp Uẩn Niên, một mảnh bông tuyết dừng ở giữa môi anh khi anh mấp môi, lúc sau không tiếng động mà tan ra.

Cô nhẹ giọng nói: "Uẩn Niên, không cần để ý những thứ đó, tất cả đều đã trôi qua rồi."

Diệp Uẩn Niên: "Ô Đào, thật là xin lỗi em."

Ô Đào: "Bởi vì anh về trễ sao?"

Diệp Uẩn Niên nắm lấy tay cô, dẫn cô đi về con đường có tuyết rơi ở phía trước.

Âm thanh của anh rất thấp: "Nếu như anh trở về sớm một chút thì tốt rồi, hoặc là, nếu như anh vẫn luôn ở bên cạnh em thì tốt rồi."

Ô Đào cười vô cùng nhẹ nhàng: "Bây giờ anh trở lại đã rất tốt rồi nha."

Âm thanh của Diệp Uẩn Niên so với bông tuyết còn uyển chuyển nhẹ nhàng hơn: "Ô Đào của anh đã chịu rất nhiều tủi thân, trước kia anh cũng không thể ý thức được."

Ô Đào cười nói: "Vào năm động đất ở Đường Sơn, mẹ của Mạnh Sĩ Huyên qua đời, ba của cậu ấy muốn kết hôn, cậu ấy rời khỏi gia đình mình, em đi cùng cậu ấy rời khỏi khu Địa An Môn, khi đó chúng ta có nói, trên đời này ngọt ngào luôn là ở phía sau đau khổ. Em biết Uẩn Niên ở nước ngoài cũng không có dễ dàng gì, chỉ là sống ở trên đời này, làm sao có thể không có gian nan khó khăn, hiện tại anh đã trở lại, chúng ta lại ở bên nhau một lần nữa, em liền cảm thấy, toàn bộ những thứ trong quá khứ đều đáng giá."
Bình Luận (0)
Comment