Chương 407: Cuộc Họp Báo (1)
Chương 407: Cuộc Họp Báo (1)Chương 407: Cuộc Họp Báo (1)
Bành Văn Nguyên tức đến mức trên cổ nổi đầy gân xanh, anh ta cảm thấy nghẹn khuất, dù sao anh ta cũng không thiếu chút tiền này, cái mà anh ta cần, anh ta muốn chính là thể diện, Diệp Uẩn Niên làm anh ta không còn mặt mũi, đây không phải là chuyện một ngàn khối là có thể lấy lại được.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi: "Nếu như đánh người bồi thường một ngàn, vậy thì tôi cũng đánh anh ta!"
Người phụ trách phá án cũng tức giận mà bật cười lên: "Cái này khó mà nói được, phải xem cái tình huống đánh người, làm mà không tốt thì chính là gây han gây chuyện nguy hại trị an xã hội, tình huống mà tốt thì chính là bồi thường tiền."
Trần Thông mới vừa làm xong bản khai báo đi ra, nghe thấy cái này thì bĩu môi trả lời: "Vậy thì anh phải đánh bại anh ấy mới được!"
Bành Văn Nguyên một nghẹn lại, cứng đối cứng, anh ta thật sự không dám đánh, Diệp Uẩn Niên còn trẻ, thể lực cũng tốt, nghe nói trước kia khi còn ở nước Mỹ anh còn từng làm huấn luyện viên ở trường bắn, hơn nữa anh còn có bối cảnh có lai lịch. Chưa nói đến vị trí chức vụ của ba anh rất cao, còn nghe nói trong giới học thuật, anh ta cũng nghe người ta nói ông nội anh còn từng đi tham gia dự án kín quan trọng của quốc gia, lúc ấy anh mới chín tuổi cũng đã mang anh đi qua đó, tham gia cái hạng mục khép kín kia, lúc trước đều là ông nội anh đứng phía sau lưng, tay cầm tay dạy dỗ anh, mà hiện tại, những người tham gia vào hạng mục đó đều là những người đứng đầu trong giới học thuật.
Mấy ngày hôm trước anh ta quen biết một người trong viện khoa học Trung Quốc khi đi một cuộc hội nghị học thuật, lúc ấy có hai người ủy viên tóc trắng xóa của hội đồng học thuật nhắc tới Diệp Uẩn Niên, vẻ mặt đều là vui mừng, đó chính là "Uẩn Niên của chúng ta thật là có tiền đồ'.
Ở trong Thôn Trung Quan, hầu hết những tổ chức nghiên cứu khoa học đều có liên quan đến các trường cao đẳng đại học ở đây, họ có mối liên hệ chặt chẽ với nhau, chỉ bằng từng đó, nếu như anh ta thật sự muốn đánh Diệp Uẩn Niên, vậy thì sau này anh ta muốn làm chuyện gì cũng đều sẽ khó khăn.
Càng đừng nói là hiện tại anh ta đang làm hai cái hạng mục, đầu tư cả một đống tiền, hiện tại làm nghiên cứu khoa học thiếu nhất là cái gì, chính là tiền, anh ta có tiền, có thể trực tiếp đem tiền ném vào, cái này ai mà không thích chứ!
Bành Văn Nguyên đột nhiên ý thức được, cái gì gọi ỷ thế hiếp người, này mẹ nó còn không phải là bắt nạt anh ta sao?
Hiện tại anh ta giận mà không dám nói gì, bị đánh, chỉ được bồi thường một ngàn khối!
Cuối cùng mọi người đi ra khỏi Cục Công An, án kinh tế đã được lập ra, khẳng định phải điều tra rõ ràng, khi tra xét có khả năng còn phải bắt người, còn phải đi vào ngồi xổm trong tù.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Trên cái mũi của Trần Thông cũng bị đánh cho một cái, không biết sao lại thế này, nhìn qua có chút buồn cười.
Lúc đi ra khỏi Cục Công An, trời có hơi âm y nhìn qua giống như tuyết sắp rơi.
Trần Thông võ vỗ bả vai Diệp Uẩn Niên: "Em rể, đừng làm lớn lên nữa, đầu óc của anh ta vẫn luôn có vấn đề như vậy."
Thật ra anh ấy đã điều tra ra, nhớ lại tin tức năm ngoái của anh ấy cùng Ô Đào bị phát tán ra ngoài chính là do Bành Văn Nguyên làm ra.
Việc này lại nói tiếp thật ra cũng rất xấu hổ, dù sao lúc ấy Ô Đào không kết hôn cũng không có người yêu, anh ay là một người đàn ông con trai, người ta là cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, anh ấy có giải thích như thế nào cũng đều không ổn, ngày thường quan hệ của hai người có tốt thì càng có vẻ xấu hổ, sau đó Ô Đào tìm được đối tượng yêu đương mới tốt hơn một chút.
Diệp Uẩn Niên thật ra cũng không có ý kiến gì với Trần Thông, tuy rằng anh cũng không có vừa lòng đối với chuyện Trần Thông nửa đêm nửa hôm gọi điện thoại cho Ô Đào, nhưng mà anh cũng biết là dấm này anh không nên ăn, vì thế cũng chỉ bình tĩnh mà nói: "Đầu óc của anh ta đúng là có vấn đề."
Trần Thông lôi kéo Diệp Uẩn Niên nói thêm mấy câu, lúc này mới dặn dò Ô Đào: "Ô Đào, em rể chắc là đã tức giận đến không ít, em trở về dỗ dành một chút nha, chờ ngày khác chúng ta cùng đến công ty, thương lượng thật tốt chuyện này sau."
Ô Đào gật đầu: "Dạ, em biết rồi."
Sau khi tạm biệt Trân Thông xong, hai người cũng không có lái xe tới đây, lúc này chung quanh cũng không thấy chiếc xe taxi nào, chỉ có thể đi một đoạn qua bãi đỗ xe.
Diệp Uẩn Niên mang khăn quàng cổ lên cho cô, nhìn chóp mũi còn hơi phiếm hồng của cô, nói: "Mũi của em có còn khó chịu không?" Ô Đào sờ sờ cái mũi: "Tức giận một hồi như vậy, hình như lại tốt hơn rồi."
Diệp Uẩn Niên: "Vậy là tốt rồi, thu hoạch ngoài ý muốn."