[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 41 - Chương 41: Gặp Lại Vương Á Tương (3)

Chương 41: Gặp lại Vương Á Tương (3) Chương 41: Gặp lại Vương Á Tương (3)Chương 41: Gặp lại Vương Á Tương (3)

Ô Đào nghe cậu ấy nói, một người một mao năm, trước đây bé nhặt lõi thân vất vả cả ngày cũng chỉ được ba mao tiền, sao bé có thể tùy tiện tiêu như vậy, lập tức nhanh chóng từ chối, chỉ nói sau này bản thân tự mình mang cơm theo.

Mạnh Sĩ Huyên nghe bé nói thế, cũng không nói cái gì, chạy đi tìm bạn học khác kết nhóm.

Bạn học cùng bàn cũng không khác lắm, Ô Đào liền chạy nhanh trở về nhà, thật ra khoảng cách từ trường đến nhà bé cũng không xa lắm, bé sau khi chạy về, vào trong nhà bếp mở nồi ra, dĩ nhiên cũng không có gì ăn, trên tủ chén còn hai quả trứng gà, nhưng bé dĩ nhiên không dám động vào, cuối cùng cầm một nửa bánh bột bắp cùng một củ khoai lang, bé liền đặt lên bếp lò để nướng lên, nướng đến không còn lạnh nữa, liền nhanh chóng ăn.

Ăn xong rồi, bé nhanh chân chạy về trường học.

Sau khi chạy đến trường học, nhưng không trễ tiết học, các bạn trong lớp phần lớn đã ăn cơm xong, đang dọn dẹp đồ đạc, trong phòng tản ra mùi vị đồ ăn trộn lẫn, Mạnh Sĩ Huyên cũng đã ăn no trở về, cười tum tim nói: "Mình vừa rồi không có đi ăn bên ngoài, mình ăn ba cái bánh rán và uống một ly sữa đậu nành! Nóng hầm hập!"

Ô Đào: "Vậy thật là tốt, mình vừa mới nãy dứt khoát trở về nhà, trong nhà mình có đồ ăn."

Mạnh Sĩ Huyên: "Vậy thật sự rất phiền phức, cậu sau này cũng mang đến đây đi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ăn.”

Ô Đào: "Ừm, mình cũng nghĩ như vậy."

Nhất thời Ô Đào hỏi Mạnh Sĩ Huyên nơi bán văn phòng phẩm, bé có đồ dùng học tập, cần thiết phải mua.

Mạnh Sĩ Huyên nghe bé hỏi liền kéo Ô Đào đi: "Đi, mình dẫn cậu đến đó."

Ô Đào liền cùng Mạnh Sĩ Huyên đi, văn phòng phẩm nằm bên cạnh trường học, tuy rằng hơi nhỏ nhưng đầy đủ mọi thứ, cái gì cũng có, lúc giữa trưa, thật ra cũng có mấy học sinh đến đây mua đồ.

Ô Đào nhìn đến hoa cả mắt, bé muốn nhìn kỹ, nhưng cách một cái quầy, người bán trong cửa hàng văn phòng phẩm cũng lạnh lùng, bé không dám mở miệng hỏi.

Vẫn là Mạnh Sĩ Huyên giúp bé đưa ra ý kiến, cuối cùng là mua một cái thước hai phân tiền, một cục tẩy hai phân năm tiền, hai cây bút chì tám phân tiền, còn có một hộp đựng bút với bốn quyển vở, tổng cộng là tiêu hết ba mao sáu phân tiền.

Ô Đào thật sự có chút đau lòng, bé cảm thấy bản thân dứt khoát không cần hộp đựng bút, có điêu nghĩ tới một ngày nhặt lõi than lại đổi được nhiều đồ như vậy, cũng đúng, gọt bút chì bé có thể dùng rất lâu.

Nghĩ tới đây, bé nhịn không được mà đem hộp bút chì mở ra, mặt trên của hộp bút chì là màu lam, còn những bé gái mặc trang phục của dân tộc thiểu số cùng với tiểu hài tử khiêu vũ, nhìn rất đẹp.

Mạnh Sĩ Huyên giúp bé đem mọi thứ đặt vào trong hộp bút chì, sau đó nói: "Đồ gọt bút chì cậu không cần mua, mình có, dù sao cái đó cũng không cần dùng mỗi ngày, cậu sau này cần cứ mượn của mình là được."

Ô Đào ở trong lòng cảm kích cậu ấy vô cùng, bé cảm thấy chuyện mình vào lớp năm 2 này, may mắn nhất là gặp được Mạnh Sĩ Huyên, nếu không có Mạnh Sĩ Huyên, bé đoán chừng là bé hoàn toàn không biết nên làm cái gì giờ, cái gì bé cũng không hiểu.

Mua xong mọi thứ ở cửa hàng văn phòng phẩm, Ô Đào cùng Mạnh Sĩ Huyên đi ra ngoài, lúc này có rất nhiều học sinh đang tới cửa hàng, người thật sự không ít, lúc đi ngoài hẻm, Ô Đào vô tình lướt nhìn thấy bóng dáng của một người.

Bé dừng chân lại, quay đầu lại nhìn, tìm kiếm bóng dáng kia.

Quả nhiên là Vương Á Tương.

Mấy ngày nay trời lạnh, Vương Á Tương ăn mặc một thân màu lam, trên đầu còn đeo một cái nơ hình con bướm, trên cổ còn quàng một cái khăn màu hồng nhạt, trên tay còn mang theo bao tay. Quần áo trên người đều rất mới, đặc biệt là khăn quàng cổ màu hồng nhạt kia, làm khuôn mặt trắng nõn của cậu ấy nhìn thật sự đẹp mắt.

Lúc Ô Đào nhìn thấy Vương Á Tương, Vương Á Tương cũng bắt gặp Ô Đào, bé ấy dường như có chút kinh ngạc, có chút nghi hoặc, lại có chút khó chịu mà nhìn về phía Ô Đào.

Ô Đào vô thức mà nhìn cậu ấy cười cười, sau đó thu hồi ánh mắt, đi theo Mạnh Sĩ Huyên trở về phòng học.

Mạnh Sĩ Huyên: "Cậu biết cậu ấy sao?”

Ô Đào: "Không quen biết, chỉ là cảm thấy cậu ấy khá xinh đẹp, quần áo mặc trên người cũng đẹp." Mạnh Si Huyên: "Nhà cậu ấy ở phía đông, mình biết cậu ấy, có điều không được xem là từng có tiếp xúc."

Ô Đào: "Phía đông là có ý gì?"

Lúc nói ra câu này, bé nhận ra bản thân thật sự là cái gì cũng không biết.

Quá ngốc, cho rằng bản thân cố gắng học tập thật tốt là có thể thay đổi vận mệnh, thật ra bé không biết, hoàn cảnh xuất thân của bé làm cho bé so với người khác đã thua thiệt rất nhiều.

Mạnh Sĩ Huyên cũng rất kiên nhẫn mà giải thích cho bé: "Cậu xem trường học của chúng ta, có không ít đứa trẻ đến từ đại viện ở An Môn, trong đại viện đó phân ra phía đông cùng phía tây, mình là ở phía tây, khi còn nhỏ chúng mình đều đã phân rõ bang phái, cùng bọn họ đối chọi, có điều sau khi đi học cũng không ồn ào nữa, hợp thì chơi cùng không hợp thì thôi."
Bình Luận (0)
Comment