[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 42 - Chuong 42: Nau Cac Cac (1)

Chuong 42: Nau cac cac (1) Chuong 42: Nau cac cac (1)Chuong 42: Nau cac cac (1)

Ô Đào lúc này mới hiểu rõ, nhịn không được hỏi: "Trường học của chúng ta có không ít đứa trẻ sống trong đại viện An Môn sao? Vậy người bình thường giống như mình thì sao, có phải không thích hợp học ở trường học này không?"

Mạnh Sĩ Huyên cười một tiếng: "Làm gì có chuyện thích hợp hay không, lớp trưởng ban của chúng ta, cha cậu ấy là người lắc bánh, cậu xem người ta vẫn có thể làm lớp trưởng đấy thôi!"

Chuyện này làm Ô Đào an tâm không ít, bé nhịn không được mà nói với Mạnh Sĩ Huyên: "Mọi người đã học lâu như vậy, mình mới đến học, cái gì cũng không hiểu, may mà có cậu."

Mạnh Sĩ Huyên: "Này có là gì đâu, cậu xem trước khi cậu tới, bên cạnh mình chỉ có hai bạn học nam kia, rất không thú vị, cậu đến rồi, mình liền có bạn cùng bàn!"

Ô Đào nghe cậu ấy nói thế, liền nhịn không được mà cười.

Từ khi biết chuyện phim phóng sự xong, trong lòng bé vẫn luôn có tảng đá chắn ngang trong đó, bé cảm thấy cả đời này rất khó, nghĩ muốn tranh một con đường cũng không dễ dàng gì. Nhưng mấy ngày này, bé cảm thấy mọi chuyện đang phát triển theo hướng tốt.

Mẹ bé thế mà vì mười đồng tiên do không hoàn thành nhiệm vụ mà đồng ý cho bé đi học, mà bé không biết làm sao lại cùng mấy đứa nhỏ trong đại viện An Môn học chung trường, vậy mà cũng không bị kỳ thị xa lánh, còn gặp được Mạnh Sĩ Huyên một người bạn cùng bàn tốt như vậy.

Mọi thứ đều thật sự rất may mắn.

Ngày đầu tiên đi học của Ô Đào có thể nói là bị hoa mắt chóng mắt, may mà có Mạnh Sĩ Huyên, quả thật cô bé ấy đã giúp bé một ân tình lớn, có cái gì không hiểu, Mạnh Sĩ Huyên đều sẽ giải thích cho bé.

Ô Đào cũng nhanh chóng mà làm quen với hai bạn học ngồi ở cuối giống Mạnh Sĩ Huyên, một người gọi là Vương Vân Đức, một người gọi là Trình Văn Siêu, hai người bọn họ có chút nghịch ngợm, mê chơi, ngày thường cũng không học hành nghiêm túc.

Nghe bọn họ nói, trường học thi là chia theo thang năm, năm trên năm là cao nhất, giống như Vương Vân Đức cùng Trình Văn Siêu và Mạnh Sĩ Huyên đều là ba trên năm, đôi khi gian lận một chút có thể lên bốn trên năm.

Có điều giáo viên đều là mắt nhắm mắt mở, dù sao cũng thời đại này rồi, nghịch ngợm gây chuyện, giáo viên cũng không dám quản, tùy ý bọn nhóc muốn làm gì thì làm, cho dù trong tiết học đi ra ngoài chơi, chỉ cần không ảnh hưởng đến bạn học khác, giáo viên cũng mặc kệ.

Sau khi tan học, Ô Đào mang cặp sách đi về nhà, trên đường đi, thật sự là rất lạnh, mặt bị gió thổi qua, lạnh như bị kim châm đâm vào, bé lúc này mới nhớ tới, hình như trong lớp học không lạnh, đặc biệt ấm áp.

Vì thế bé liền nhớ tới đằng trước phòng học, bên cạnh bục giảng có một cái bếp lò, cái bếp lò đó đốt than đá, dường như vẫn luôn đốt như vậy, khó trách trong phòng học lại ấm áp như vậy.

Bé nghĩ đã thấy thích, nghĩ thầm đi học thật tốt, đi học có thể hưởng thụ than đá trong phòng học, không cần lo lắng bị lạnh.

Bé nghĩ như vậy, liền bước nhanh về nhà, lúc này trong khu nhà đã có người trở về, bắt đầu nấu cơm, không khí khô lạnh, khói bếp lại nổi lên bốn phía, hương vị đồ ăn bay ra, làm cho bụng của Ô Đào kêu ọc ọc.

Bé bắt đầu vội vàng nấu cơm, món chính là nấu cạc cạc.

Nấu cạc cạc chính là làm từ bột bắp, trời lạnh ăn món này đặc biệt thích hợp, Ô Đào nhớ rõ mấy năm trước bản thân còn nhỏ, ở Bắc Kinh lạnh đến đông chết người, bé khi nhặt lõi than trở về, món mà bé ngóng trông nhất chính là một chén cạc cạc nóng hầm hập.

Bé trước tiên múc bột bắp thô từ trong lu sứ ra, múc đại khái được hai gáo nửa bột bắp, sau đó bỏ thêm mấy muỗng nhỏ muối, tiếp theo đã lấy phích nước nóng đổ nước vào, dùng nước sôi để nhào bột bằng nước, một bên từ từ một đổ nước một bên dùng đũa trộn lại, chờ khi dẻo được rồi, mặt trên đã cứng, bé đem đi đặt lên trên thớt, dùng dao thiết để cắt, sau đó bắt đầu cầm sống dao cắt.

Sức của bé nhỏ, có điều đã cắt có kinh nghiệm, hai tay nắm chặt sống dao mà cắt.

"Cạch cạch cạch" mà cắt, đem mắt cắt dứt khoát, rớt vào trong nước sôi, thì xem như cắt tốt.

Bé lại bắt đầu dùng thiết, cắt thành những khối nhỏ, bột bắp vốn dĩ làm màu váng rực rỡ, cắt thành những khối nho nhỏ nhìn cũng là ánh vàng rực rõ, đẹp mắt. Ô Đào lại rải lên lá bột bắp, đặt trong một cái tô sứ, ôm tô sứ bắt đầu diêu, bé cố hết sức mà diêu, có điều bé cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Chờ khi diêu tốt rồi, không cần nóng vội mà làm, chờ một chút, chờ mẹ cùng anh trai trở về, đem cái này để vào nước sôi, nấu chín rồi vớt ra, để thêm ít rau hẹ cùng đậu đũa xào tương lên là có thể ăn được rồi.

Bé lại dọn dẹp quét tước nhà một lượt, sau đó liền mang giỏ tre lên lưng đi nhặt lõi than.
Bình Luận (0)
Comment