[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 417 - Chuong 417: Thay Cha Me (4)

Chuong 417: Thay Cha Me (4) Chuong 417: Thay Cha Me (4)Chuong 417: Thay Cha Me (4)

Ninh Diệu Hương: "Mẹ đây vẫn cảm thấy nó không làm nên chuyện cứng rắn được!"

Mạnh Sĩ Huyên cười: "Mẹ, con thấy không phải anh ta không làm nên chuyện, mà là ở trước mặt Ô Đào của chúng ta anh ta rất nghe lời, là Ô Đào chúng ta lợi hại, có thể kiềm chế anh ta! Cho nên anh ta trước mặt mẹ, quả thực là xem mẹ như lão Phật gia! Mẹ xem anh ta đánh Bành Văn Nguyên kia thế nào, cũng không phải người nào cũng dám làm, thời điểm mấu chốt có thể đánh nhau vì Ô Đào, con thấy anh ta rất tốt!"

Thanh Đồng cũng đệm theo: "Con xem cái ý định này, người ta hiện tại giá trị rất cao, anh ta làm cái hạng mục toán học kia rất được quốc gia xem trọng, bộ khoa học kỹ thuật trả lời ý kiến, sẽ đầu tư cho anh ta, đây là chuyện tốt, lợi nước lợi dân, người ta đây là vì nhà nước mà cống hiến."

Ninh Diệu Hương nghĩ nghĩ: "Mẹ thấy mấy đứa nói cũng đúng, cứ như vậy đi, sau này lại xem xét lại. Đúng rồi, Ô Đào, nó cùng cha mẹ nó rốt cuộc sao lại thế này? Nói là không có nói?"

Ô Đào lập tức nói sơ lược qua: "Dù sao bởi vì chuyện này, cãi nhau một trận, có điều con cũng không quá để ý tới cái này, anh ấy đã lớn như vậy, sự nghiệp cũng đã có, cũng không cần nghe theo sự sắp xếp của người nhà."

Ninh Diệu Hương: "À, trước cứ như vậy đi, con nên lưu tâm, thăm dò nhiều. Sau khi thăm dò tốt rồi, liền mau chóng kết hôn đi."

*xx+xx+x+x*xxkx+*x+k+*x+kx*x*

Từ trong nhà đi ra, là Mạnh Sĩ Huyên cùng cô đi.

"Mình thật ra không nghĩ tới, vòng đi vòng lại, cậu cuối cùng vẫn là ở cùng anh ta."

"Đúng vậy."

Mạnh Sĩ Huyên đột nhiên đứng lại, buông tiếng thở dài: "Thật ra có một số việc, cậu phải nói ra đi, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều, vì cái gì không chịu nói ra chứ."

Ô Đào: "Nói chuyện gì?"

Mạnh Sĩ Huyên có chút khó chịu: "Nói cho mình biết, thật ra cậu rất thích anh ta, rất muốn cùng anh ta đi nước Mỹ, rất luyến tiếc chuyện anh ta rời đi, không cần làm bộ không thèm để ý, cũng không cần cố tình nói không đi cũng khá tốt."

Ô Đào cười khổ: "Khí đó, cũng không có khả năng đi." Mạnh Sĩ Huyên: "Cũng không có gì, mình chính là đau lòng cho cậu khi đó."

Có lẽ trên thế giới này ai cũng không biết, cả Diệp Uẩn Niên cũng không biết, lúc ấy Ô Đào có bao nhiêu đau khổ, chỉ là cô bề ngoài vẫn bình tĩnh không có gì, tiếp tục đi làm, tiếp tục chuẩn bị thi đại, dường như mọi chuyện đều không có gì, dường như chuyện Diệp Uẩn Niên đi chỉ là một câu chuyện thoáng qua.

Vành mắt Mạnh Sĩ Huyên đỏ lên: "Mấy năm nay sau khi mình kết hôn liên bận rộn, cũng không thể ở bên cạnh với cậu nhiều được, rất xin lỗi."

Ô Đào: "Nói bậy cái gì vậy, mình không phải đang rất tốt sao?"

Mạnh Sĩ Huyên duỗi tay, cầm lấy tay cô: "Cậu từ nhỏ đã quật cường như vậy, tính tình quật cường, có điều cũng tốt, cuối cùng mọi chuyện đều khá tốt, cậu đã được như mong muốn."

Ô Đào khẽ thở dài một tiếng: "Sĩ Huyên, có đôi khi mình rất hối hận, thật sự hối hận, nhưng mình cũng hiểu được, nếu thời gian có trở lại, một lần nữa để mình chọn, mình vẫn như cũ chọn lựa như vậy, mình không có cách nào khác."

Cô tự cho là thông minh, bên cạnh anh hai năm, cho rằng thời gian trôi qua, sự mới mẻ ở nước ngoài có thể làm anh quên đi mọi thứ trong quá khứ.

Nhưng thật ra cô đích thật đã sai rồi, cô đã quên anh chính là Diệp Uẩn Niên.

Vì thế cái một nửa trái đất cứ chờ đợi như vậy, cô rốt cuộc biết, Diệp Uẩn Niên sẽ không quên.

Anh chính là cố chấp như vậy, đến đã nhận định liền là cả đời, anh cũng sẽ không chịu quay đầu lại.

Mạnh Sĩ Huyên ôm lấy cô: "Ô Đào, không nên tự trách mình, chúng ta khi đó đều còn trẻ, ai biết tương lai thế nào, ao mà một đạp đá để qua sông, mình so với cậu không hiểu bằng, còn tùy hứng nữa."

Ô Đào: "Ừm, mình biết, mình sẽ không hối hận, mình chỉ thấy may mắn."

May mắn là sau khi anh trải qua nhiều chuyện như vậy, cô lại một lần nữa đem mình vỡ nát để vào lò luyện lại, cuối cùng cũng về bên cạnh anh.

*xxkxxkx**xxkx*k*xxkx*%**%

Sau khi cô về đến nhà, cũng không thấy Diệp Uẩn Niên đâu, đột nhiên cô nhớ ra, hôm nay anh đặt chìa khóa nhà ở trong túi cô. Cô đi vào trong, sau khi vào liền tắm rửa, mở máy tính ra, thuận tiện kiểm tra số liệu gần nhất của chất lượng đo lường của sản phẩm.

Vốn dĩ là chỉ tùy tiện xem qua, có điều nhìn nhìn một hồi, khó tránh khỏi chuyện để tâm, cô liền dự định đem những số liệu đó chỉnh sửa lại.

Nghĩ rằng chuyện chỉnh sửa này cũng không tốn thời gian lắm, nhưng khi làm xong nhìn đồng hồ đã hơn 9 giờ tối.

Cô liền vội vàng gọi điện cho Diệp Uẩn Niên: "Anh ở đâu vậy?"

Diệp Uẩn Niên: "Anh ở hẻm nhỏ bên ngoài."

Ô Đào nhíu mày: "Anh sao vẫn còn ở hẻm nhỏ bên ngoài?"

Diệp Uẩn Niên: "Anh chờ em trở về, em đã trở về rồi sao?"

Ô Đào: "Em đã sớm về rồi, anh mau trở về đi, không cần gõ cửa, em ở cửa chờ anh."
Bình Luận (0)
Comment