[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 418 - Chương 418: Gửi Lời Chào Tới Thế Giới (1)

Chương 418: Gửi Lời Chào Tới Thế Giới (1) Chương 418: Gửi Lời Chào Tới Thế Giới (1)Chương 418: Gửi Lời Chào Tới Thế Giới (1)

Sau khi cô tắt máy, liền đứng ở trước cửa nhà, rất nhanh thấy anh đi đến, mở cửa để anh đi vào nhà.

Trời đã trở lạnh, anh dĩ nhiên đã đứng bên ngoài rất lâu, vừa bước vào nhà cả người đều lạnh lẽo.

Cô nắm tay anh đi vào, bất đắc dĩ nói: "Anh sao lại cứ đứng ngốc ở đó chờ thế?"

Diệp Uẩn Niên nhìn cô một cái: "Anh không dám gọi điện cho em, sợ em còn đang cùng dì nói chuyện."

Ô Đào: "Vậy anh có thể trở về gõ cửa mà."

Diệp Uẩn Niên: "Anh đã về đây gõ cửa hai lân, cũng không thấy em trả lời, anh cho rằng là em chưa trở về."

Ô Đào: "..."

Cô nghĩ nghĩ: "Trách em, sau khi về tới em nên gọi điện cho anh, có điều lúc ấy Sĩ Huyên cùng em nói chuyện, em vậy mà quên luôn chuyện này, anh sao không đến khách sạn ở tạm chứ?”

Diệp Uẩn Niên: "Anh không muốn ở khách sạn, cứ đứng ở đầu hẻm từ từ đợi."

Ô Đào buồn cười lại đau lòng, lập tức bảo anh nhanh chóng đi vào.

Sau khi tắm rửa xong, Diệp Uẩn Niên thò người qua hỏi: "Dì nói thế nào?"

Ô Đào nhìn anh như thế liền nói: "Anh không phải rất lo lắng đấy chứ?"

Diệp Uẩn Niên: "Dì có lẽ đối với anh có chút bất mãn."

Ô Đào nhìn anh như vậy, nhịn không được cười: "La có chút không quá vừa ý."

Anh nhíu mày nhìn về phía cô.

Cô cười nói: "Có điều cũng không sao, bà ấy nói sẽ xem xét lại, đoán ý tứ của bà ấy thì chắc là như vậy."

Diệp Uẩn Niên: "Thật sự?"

Ô Đào: "Ừm”"

Diệp Uẩn Niên rõ ràng đã thả lỏng hơn lúc nay có điều vẫn nói: 'Chuyện có con, em là nghĩ thế nào?"

Ô Đào: "Em?"

Cô phải nghĩ thế nào đây?

Diệp Uẩn Niên: "Nếu em nghĩ không muốn có con, chúng ta có thể không cần." Ô Đào có chút ngạc nhiên: "Em nói không cần khi nào?”

Diệp Uẩn Niên nhìn cô, nửa ngày cũng không nói chuyện, cuối cùng cũng nói: "Em muốn, vậy thì cũng khá tốt."

Ô Đào nhớ tới lúc mẹ dùng lời nói này mà làm anh khó xử, cười nói: 'Lời đó của mẹ em, anh không cần nghĩ nhiều quá, bà ấy ngoài miệng nói thế thôi, chỉ ra oai phủ đầu anh thôi."

Diệp Uẩn Niên cười nói: "Anh biết."

Trời hôm nay đổ tuyết, Ô Đào không đi tới công ty, nên ở nhà xem tài liệu.

Gần đây cô mua một cái máy tính cá nhân, xách tay, có thể tùy thời mà mang đi, cô cảm thấy rất tốt, sau này muốn làm cái gì đều cũng thuận tiện hơn.

Cô đang bận rộn thì Diệp Uẩn Niên ở phía sau thò qua tới, hơi thở của anh như có như không quẩn quanh ở cần cổ cô.

"Ô Đào, cho em xem cái này."

Ô Đào nhìn thử qua, đây là một kế hoạch viết bằng tiếng Anh, cô lấy qua đọc kỹ một hồi, bên trong là những thuật ngữ về tài chính, nhưng đại khái có nội dung là, cổ phần công ty nước mỹ thuế chuyển nhượng rất cao, yêu cầu từ từ điều động tài chính, chuyển dời về Trung Quốc, cổ phần công ty Trung Quốc đều thuộc về Ô Đào, tóm lại đây là một bản kế hoạch chuyển nhượng.

Ô Đào có chút ngoài ý muốn: "Uẩn Niên, em cũng không cần cái này."

Cô cho rằng lời nói của mẹ cô đối với anh lúc đó, đích thật cũng chỉ là tìm một chuyện gây khó cho anh thôi, de cập đến cũng không phải vấn đề tài sản cá nhân mà còn là đề cập tới cổ phần hội đồng quản trị của công ty.

Diệp Uẩn Niên từ phía sau ôm lấy cô: "Là anh muốn, anh hy vọng đem mọi thứ của anh đều giao nộp cho Ô Đào."

Ô Đào cười: "Thứ anh sở hữu có giá trị nhất là cái gì?"

Diệp Uẩn Niên: "Vậy em muốn cái gì?"

Ô Đào: "Thứ giá trị nhất anh có chính là anh, anh đã là của em."

Cô nói thế nháy mắt trong ánh mắt của Diệp Uẩn Niên là cảm xúc cảm động mãnh liệt, ánh mắt của anh nhìn chằm chằm cô, rốt cuộc cũng thấp giọng nói: "Em vẫn luôn có thể dỗ dành được anh.”

Mà anh lại thích cô dỗ dành anh như vậy, thích đến nổi tâm cũng nở hoa.

Anh ôm cô, dường như muốn đem cô khảm vào người, cô có chút giãy giụa, anh liền nói bên tai cô một câu.

Nháy mắt mặt cô đỏ lên, nhìn ra bên ngoài, thấy trời đang đổ tuyết, có điều mới buổi chiều, cũng không phải buổi tối.

Do dự một chút, vẫn tắt máy tính, sau đó liền dựa vào lồng ngực của anh.

Ban ngày làm chuyện đó, có chút quá mức càn rỡ, có điều cũng may là bên ngoài đàn đổ tuyết, vì tuyết rơi nên cửa đều đóng lại, sân nhỏ bên ngoài độc lập với thế giới trong này, bọn họ có thể bừa bãi mà phóng túng.

Bông tuyết yên lặng mà rơi bên ngoài khung cửa sổ, trong không khí lành lạnh nổi lên hơi thở nhiệt liệt mà ngọt ngào.

Sau một hồi, hơi thở của anh vẫn chưa bình ổn lại, anh ôm cô nói: "Ngày mai chúng ta đi lãnh chứng trước được không?”

Hôn lễ đã thương lượng xong, sang năm sẽ tổ chức, trở về từ nước Mỹ sẽ làm, nhưng anh gấp gáp không chờ tới đó được nữa.

Ô Đào: "Sao đột nhiên..."

Diệp Uẩn Niên: "Được không? Ngày mai đi lãnh chứng."
Bình Luận (0)
Comment