[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 419 - Chương 419: Gửi Lời Chào Tới Thế Giới (2)

Chương 419: Gửi Lời Chào Tới Thế Giới (2) Chương 419: Gửi Lời Chào Tới Thế Giới (2)Chương 419: Gửi Lời Chào Tới Thế Giới (2)

Ô Đào: "Làm sao vậy, Uẩn Niên, tuy rằng em cảm thấy ngày mai đi lãnh chứng cũng được, có điều sao đột nhiên anh gấp gáp như vậy."

Diệp Uẩn Niên cúi đầu hôn cô: "Anh chỉ là rất muốn nhìn thấy Ô Đào trở thành người vợ hợp pháp của anh."

Ô Đào cười: "Được, ngày mai chúng ta đi lãnh chứng."

Diệp Uẩn Niên dĩ nhiên là thích thú, ôm cô, cũng nói rất nhiều rất nhiều lời.

Cũng nhắc tới hôn lễ sang năm, nhưng nói một hồi tới chủ đề cha mẹ của Diệp Uẩn Niên, chủ đề này, ngày thường hai người đều tránh không nhắc tới, đều cẩn thận không đề cập.

Hiện giờ nhắc tới, dường như cảm thấy cũng là một chuyện bình thường.

Cô nghĩ, anh cùng cô quả nhiên đã buông xuống không ít.

Bởi vì quá mức ngọt ngào, sự ngọt ngào kia có thể đem những tiếc nuối trong quá khứ xóa đi.

Anh thấp giọng nói: "Bọn họ nói tới tìm em." Ô Đào: "Ừm”"

Ngoại trừ lần trước, sau đó lại gặp nhau một lần, cha mẹ anh đều tới, cha Diệp quyền cao chữ trọng đã bạc nửa đầu, ánh mắt nhìn cô có chút khẩn cầu chờ mong, cẩn thận hỏi cô có phải bọn họ muốn kết hôn hay không, muốn tặng một phần lễ vật cho bọn họ.

Tuy rằng không nói, nhưng dĩ nhiên là ngóng trông có thể tham gia vào hôn lễ của bọn họ.

Ô Đào thấy anh không nói lời nào, liền hỏi: "Vậy anh nghĩ thế nào?"

Diệp Uẩn Niên ôm lấy cô, âm thanh rất lạnh nhạt, không mang theo bất kỳ cảm xúc gì nói: "Được, sau này nói sau đi."

Sau này nói ý là anh cũng không hy vọng bọn họ tới dự hồn lễ.

Chuyện này đối với cha mẹ của anh dĩ nhiên là một sự đả kích rất lớn.

Ô Đào thầm than trong lòng, có điều cũng không nói gì.

Cô đã từng nói qua, cô sẽ không ở trước mặt Diệp Uẩn Niên nói cha mẹ có có điều tốt hoặc không tốt cả. Đều là người trưởng thành rồi, bản thân cũng nên tự gánh vách tâm sự của mình, lựa chọn chấp nhận hay không chấp nhận là chuyện của Diệp Uẩn Niên. Diệp Uan Niên lại nói: "Rất nhiều chuyện, anh biết em vĩnh viễn không nói ra, lúc trước anh ép em trả nợ, em cũng không nói cái gì, nhưng trong lòng anh biết..."

Ngón tay của Ô Đào hơi siết lại, bàn tay thon dài của anh nắm chặt lấy tay cô, đầu ngón tay giao hòa, truyền độ ấm cho nhau, dường như là một loại trấn an.

Diệp Uẩn Niên: "Có lẽ một ngày nào đó anh không để tâm tới nữa, nhưng không phải là bây giờ."

Ô Đào liền ôm lấy anh, trấn an: "Không có gì, anh muốn thế nào cũng được hết."

Cô nở nụ cười nói: "Dù sao đối với em mà nói, anh mới là người quan trọng nhất, những cái khác em không để tâm."

*xxkxxkx*xx*x*kx**xx*%*%

Ngày hôm sau Diệp Uẩn Niên đi làm.

Vốn dĩ đã nói đi lãnh chứng, nhưng lúc tới buổi chiều, tuyết vẫn rơi không ngừng, Diệp Uẩn Niên vẫn luôn ở phòng thí nghiệm điều chỉnh máy móc, chuyện này làm Ô Đào rất ảo não: "Anh nên nói sớm cho em biết, hôm nay không đi lãnh chứng, để em không cần phải chuẩn bị."

Diệp Uẩn Niên: "Ô Đào, chờ anh, hôm nay anh chắc chắn sẽ đến."

Mãi cho đến khi cục dân chính chuẩn bị tới thời gian tan tâm, anh mới vội vàng đi tới, vừa xuống xe đã nói xin lỗi.

Ô Đào: "Chúng ta nhanh lên, mới kịp giờ tan tầm của người ta."

Bọn họ đạp tuyết đi qua, chạy tới cục dân chính, quả nhiên những nhân viên ở đó đã thu dọn đồ đạc.

May mắn là buổi chiều đến bọn họ đã chuẩn bị mọi thứ tốt rồi, sổ hộ khẩu cũng có, do đó lập tức nhận được giấy chứng nhận kết hôn.

Cầm tờ giấy chứng nhận trong tay, tâm trạng của hai người đều rất kích động, trước đó bởi vì việc tới trễ mà không thoải mái, nhưng bây giờ đã tan biến mất, bọn họ đưa cho những nhân viên ở cục dân chính kẹo mừng.

Từ cục dân chính đi ra, Diệp Uẩn Niên nhịn không được mà ôm lấy Ô Đào: "Chúng ta kết hôn rồi!"

Ô Đào nhìn thấy xung quanh không có người, cũng dứt khoát dựa vào lồng ngực anh, cười nói: "Đúng vậy, chúng ta kết hôn rồi."

Cô đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Sau này chúng ta không cần mặc áo mưa nữa!"

Tuổi hai người cũng không còn nhỏ, cũng nên suy nghĩ tới chuyện có con.

Diệp Uẩn Niên: "Đúng vậy, không cần."

Có điều anh nói: "Đáng tiếc, anh mua nhiều áo mưa như vậy."

Lúc ban đầu anh đoán là không thực tế, thoạt nhìn có thể một ngày dùng năm cái, có điều anh rất cần mẫn, dũng cảm mà thực hành, thả tỉnh lực vô cùng, áo mưa vẫn là dùng tốc độ nhanh chóng mà hết.

Vì chuyện này, anh đã nghĩ cách từ nước ngoài mua về không ít, giữ rát nhiều, mỗi khi nhìn đến, đều thấy rất thỏa mãn.

Đơn giản là một bảo vật quý giá hơn bất cứ thứ gì khác.

Hiện giờ, đột nhiên mất đi ý nghĩa.

Ô Đào nhướng mày, nghi hoặc nhìn anh: "Anh cảm thấy không tốt sao? Nếu không thì chúng ta tiếp tục dùng, muốn mang thai thì chọc lủng lỗ là được!"

Diệp Uẩn Niên đột nhiên ý thức được, hơi ngẩn người ra.

Ban đầu bọn họ hình như là không cần, trong ấn tượng của anh cảm giác vẫn tốt hơn. Hiện tại anh thế mà tiếc hận vì không dùng tới, không cần không phải rất tốt sao?
Bình Luận (0)
Comment