Chương 426: Gặp Mặt Tình Địch (2)
Chương 426: Gặp Mặt Tình Địch (2)Chương 426: Gặp Mặt Tình Địch (2)
Ô Đào liền cười: "Được, vậy đúng lúc anh đưa em đi một vòng tham quan một chút, rồi thì anh cũng cùng chơi với em luôn đi."
Cô đoán rằng có lẽ cuộc sống của anh sẽ rất tẻ nhạt và nhàm chán, ngoại trừ những lúc làm nghiên cứu và khai phá thì có lẽ chỗ thường hay lui tới nhiều nhất của anh đó chính là sân tập bắn.
Diệp Uẩn Niên bỗng dưng lại đi phóng điện lung tung, nhẹ nhàng nói: "Nếu một mình đi chơi thì phong cảnh có đẹp đến mấy cũng không là gì nhưng nếu như có hai người đi chơi cùng với nhau thì chắc chắn là sẽ tốt hơn nhiều rồi."
Tâm của Ô Đào khẽ rung động vài nhịp, cô liếc mắt nhìn anh một cái.
Trong lòng nghĩ thầm, có lẽ đúng là bởi vì lý do này cho nên một người đi ngắm cảnh, cho dù là phong cảnh ở nơi đó có đẹp đến lay động lòng người như thế nào thì cũng sẽ trở nên nhạt nheo và vô vị hơn đi.
Và cho dù là khi bên cạnh lúc ấy có rất nhiều người, nhưng thật ra thì bản thân cũng chỉ muốn chia sẻ sự vui sướng và xúc động nhất ấy cho người mà mình quan tâm nhất mà thôi.
Đang lúc suy nghĩ miên man thì cô liền nhìn thấy ở phía xa có một con chim rất lớn đang lướt qua trên cành cây, chỉ có phần đầu và cái đuôi, lông chim trắng tinh, dưới ánh mặt trời trông vô cùng đáng chú ý.
Ô Đào ngay lập tức đã không nhịn được sự thắc mắc và quay ngoắt sang hỏi anh một câu: "Đây là loài chim gì vậy?"
Diệp Uẩn Niên nhìn thoáng qua rồi ung dung trả lời: "Đó là đại bàng đầu trắng."
Ô Đào kinh ngạc nhắc lại để xác nhận như không tin vào tai của mình, hoặc cũng có thể là do chưa nghe rõ: "Đại bàng đầu trắng?"
Diệp Uẩn Niên khẽ gật đầu, giới thiệu: "Đúng vậy, đây chính là một loài chim thường được thấy ở Châu Mỹ, được gọi là quốc điểu của nước Mỹ."
Ô Đào: "Ồ, thì ra là như vậy."
Lúc đang trò chuyện thì bất giác hai người đã đến khu downtown* hẹn trước, khu này cũng không phải là quá lớn nhưng rất sạch sẽ chỉnh tề với hai dãy phòng thấp nhỏ.
(Downtown:là một thuật ngữ chủ yếu được sử dụng ở Bắc Mỹ bởi những người nói tiếng Anh để chỉ trung tâm thương mại, văn hóa và thường là trung tâm lịch sử, chính trị và địa lý của một thành phố nào đó. Nó thường đồng nghĩa với khu thương mại trung tâm của nó. )
Diệp Uẩn Niên vẫn luôn giữ vững phong thái ung dung, thong thả mà lái xe, rất nhanh sau đó anh đã tìm được nhà hàng đã hẹn, vừa dừng xe vừa hỏi: "Em có nói trước với bọn họ là anh sẽ cùng em tới đây hay không?”
Ô Đào khẽ lắc đầu, thản nhiên nói: "Bởi vì lúc đó em vẫn còn chưa xác định rõ mọi chuyện nên vẫn chưa có nói, nhưng mà cũng không sao đâu, dù sao thì tất cả cũng đều là bạn học của em hết ấy mà, quan hệ giữa bọn em cũng rất tốt, có lẽ mấy cô ấy cũng từng nghe nói về anh rồi đấy."
Diệp Uẩn Niên vẫn tiếp tục thắc mắc: "Có những ai ở trong đó vậy?"
Ô Đào nhanh chóng trả lời: "Khoảng bốn hay năm người bạn gì đó á."
Diệp Uẩn Niên gật gật đầu, cũng không có hỏi thêm gì nữa.
Ô Đào ngay lập tức bước xuống xe ngay sau khi Diệp Uẩn Niên chỉ vừa mới dừng xe lại, mà vào đúng lúc này, Ô Đào bỗng nhiên lại nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang nghiêng đầu ra bên ngoài để nhìn, cô vừa liếc mắt một cái đã nhận ra ngay đó không phải ai xa lạ mà chính là Đồng Hà ở cùng ký túc xá với mình hồi trước, cô liền ba chân bốn cẳng, vội vàng hớn hở chạy đến đó để chào hỏi: "Đồng Hà, mình tới rồi đây này!"
Đồng Hà vừa thấy người đến là cô thì vui mừng không thôi, trên gương mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc cùng bất ngờ: "Trời ạ, Ô Đào, thật sự là cậu rồi!"
Cô ấy vừa kêu lên một câu này, lập tức có vài người bạn từ bên trong nhà hàng đều di ra, đây toàn bộ đều là bạn học cũ của Ô Đào.
Ô Đào nhìn thấy mọi người thì vui vẻ tiến đến ôm chầm lấy nhau, cũng không quên chào hỏi nhau mấy câu cơ bản khi gặp mặt.
Sau khi tốt nghiệp đại học, trong ban có không ít người đều tới nước Mỹ du học, cũng có nghĩa là một bộ phận đã ở lại nước Mỹ không trở về, bấm tay tính thử thì dường như mọi người cũng đã không gặp mặt nhau trong suốt 6 năm trời rồi!
Đồng Hà vui vẻ đến mức nhảy cẵng cả người lên: "Đúng rồi, Ô Đào, cậu có tin được không, không ngờ rằng mọi chuyện lại trùng hợp đến như thế nào đấy, cậu thử đoán xem ngày hôm nay còn ai tới nữa này?"
Ô Đào: "Ai?" Đồng Hà dường như chỉ chờ câu nói này của cô thôi, cho nên liền kích động nói: "Chính là Hà Tích Thanh, đại lớp trưởng của chúng ta cũng tới đấy! Đúng lúc cậu ấy đang ở đây giải sâu nên qua họp mặt chung với mọi người luôn!"
Ô Đào cảm thấy có chút kinh ngạc, vừa nhìn qua thì ngay lập tức liền thấy Hà Tích Thanh bước ra từ trong nhà hàng.
Bốn mắt nhìn nhau, Hà Tích Thanh mỉm cười: "Ô Đào, đã lâu rồi không gặp."