Chương 425: Gặp Mặt Tình Địch (1)
Chương 425: Gặp Mặt Tình Địch (1)Chương 425: Gặp Mặt Tình Địch (1)
Diệp Uẩn Niên sau khi biết được chuyện này, thì liền muốn đi theo cô cùng qua bên đó.
Thật ra ý của Diệp Uẩn Niên là nếu cô đã đến đây thì có thể ở lại chỗ này chơi thêm một vài ngày nữa.
Ô Đào đối với chuyện này vẫn còn có chút do dự, cô dẫn theo cả đoàn người ở trong công ty cùng đến đây, vậy mà bây giờ lại bỏ bọn họ lại tự sinh tự diệt thì hình như là có phân không được thích hợp cho lắm.
Sau đó, một vị kỹ sư bên dưới đã lên tiếng đề nghị rằng, bọn họ sẽ đặt vé máy bay cho ngày mốt, ngày mai thì mỗi người tự đi chơi ở đâu đấy, đến ngày kia thì quay về.
Hồ Tuệ thậm chí còn nói đùa rằng: "Giang tổng à, cô cứ yên tâm đi nha, chúng tôi cũng không còn phải là trẻ con nữa, tiếng Anh của mỗi người cũng đủ dùng, cô và Diệp tổng cứ yên tâm mà làm việc của mình đi."
Ô Đào ngẫm lại cũng thấy lời của Hồ Tuệ nói rất chí lý, bọn họ đều đã trưởng thành hết cả rồi, đều có khả năng tự lo cho mình được rồi, vậy thì còn cần cô phải lo lắng suy nghĩ linh tỉnh cái gì nữa chứ. Sau khi thông suốt mọi chuyện, cô cười cười, nói: "Vậy được rồi, vậy mọi người cứ tự chơi đi nha, tôi cũng không quản nhiều nữa."
Tất cả mọi người nghe xong thì ai nấy cũng đều hi hi ha ha cười rộ hết lên, thậm chí có người còn nói giỡn rằng cuối cùng cũng thoát khỏi phụ huynh, có thể tùy tiện chơi đùa rồi.
Sau khi tạm biệt mọi người, Ô Đào mới nhớ tới, liền cười hỏi: "Bọn họ vậy mà gọi em là phụ huynh cơ đấy, nhìn em nghiêm túc lắm à? Rõ ràng em rất dễ nói chuyện luôn cơ mà, em nhớ là bản thân mình đâu có khó tính hay nghiêm khắc gì với bọn họ đâu nhỉ."
Diệp Uẩn Niên đang lái xe, nghe được mấy lời nói hồn nhiên đó, khóe môi của anh cũng bất giác khẽ giương lên một đường cong tuyệt đẹp, vừa buồn cười vừa nói: "Đúng thật là em rất giống mấy vị phụ huynh ở trong nhà đấy."
Ô Đào: "Hả? Sao em lại có thể giống với dáng vẻ của mấy bà phụ huynh nghiêm khắc dạy dỗ con trẻ được chứ?"
Diệp Uẩn Niên lại nói tiếp: "Bọn họ là một đám nhóc con, em là mẹ, còn anh là 一一"
Ô Đào lập tức hiểu ra chủ ý ở trong lời nói của anh, nhanh nhanh chóng chóng nói: "Dừng dừng dừng, anh đừng có mà ở đó nói bậy nha!" Diệp Uẩn Niên vẫn thong thả ung dung, nói tiếp lời còn đang dang dở: "Anh là ba."
Ô Đào: "Vớ vẩn, anh có còn một tý gì gọi là liêm sỉ nữa không vậy, anh có thích thì tự đi mà làm ba một mình đi, em thì còn lâu mới làm mẹ nhé."
Trong dự án này có mấy người còn lớn tuổi hơn cả anh vậy mà anh lại còn tự xưng mình là "Ba' nữa.
Diệp Uẩn Niên mím môi cười: "Được rồi, vậy thì chúng ta đều không làm nữa."
Đang nói chuyện, Ô Đào hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy ánh mắt trời chói chang của nước Mỹ chiếu lên làn da trắng nõn như ngọc của anh khiến nó hơi hồng lên, chỉ như thế thôi cũng đủ khiến cho người nhìn phải động lòng.
Cô cũng rất bất lực, nghĩ thâm một người đàn ông sao lại có thể đẹp đến như thế làm cái gì, liền cố ý quay mặt sang phía khác, nhìn khung cảnh ở bên ngoài cửa sổ để bản thân không bị vẻ đẹp ấy hớp hồn làm cho si mê nữa. Tuy đã vào mùa, thế nhưng ở bên ngoài cửa sổ xe vẫn còn sót lại những hàng phong đỏ, dưới bầu trời xanh ngắt nên thơ, màu đỏ này rực rỡ đến mức khiến cho người ta không hết lời tán thưởng.
Mà cách đường quốc lộ không xa là một rừng cây tươi tốt xanh um, trải khắp một vùng rộng lớn.
Nước Mỹ rất khác so với Trung Quốc, ở Trung Quốc thì ranh giới giữa thành phố và nông thôn rất rõ ràng, còn nước Mỹ thì lại phân tán những xí nghiệp và nhà máy ở trên diện tích nông thôn rộng lớn. Ngoại trừ một ít thành phố cực kỳ cá biệt ra thì số còn lại đa phần đều giống như một con đường quốc lộ dài vô tận, với những mảnh rừng rộng lớn ở hai bên đường, cùng với một công ty hay nhà máy gia đình đột ngột xuất hiện trong khu rừng rậm rạp.
Diệp Uẩn Niên đột nhiên lên tiếng, nói: "Chúng ta có thể ở lại đây thêm mấy ngày nữa rồi mới về, anh sẽ đưa em đi khắp nơi để ngắm những quang cảnh đẹp và động lòng người nhất."
Thật ra thì Ô Đào cũng có suy nghĩ như vậy, cho nên liền tiếp lời: "Vậy thì để em gọi điện cho Trần Thông nói sẽ về muộn so với dự kiến vài ngày, bởi vì ở đây khắp mọi nơi em đều muốn đi thử một lần, cho nên thôi thì dứt khoát cho mình một kỳ nghỉ vậy."
Diệp Uẩn Niên lại hỏi: "Muốn đến chỗ nào chơi đây?"
Ô Đào: "Tùy anh, theo anh thì chúng ta nên đi tới chỗ nào trước, anh có quen thuộc với chỗ nào ở đây không?"
Diệp Uẩn Niên nghĩ nghĩ một lát, rồi nói: "Bởi vì ngày thường anh cũng không hay đi chơi cho nên cũng không biết mình quen thuộc chỗ nào nữa."