[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 424 - Chuong 424: Chuyen Hanh Trinh Di Đến Nước Mỹ. (3)

Chuong 424: Chuyen Hanh Trinh Di Đến Nước Mỹ. (3) Chuong 424: Chuyen Hanh Trinh Di Đến Nước Mỹ. (3)Chuong 424: Chuyen Hanh Trinh Di Đến Nước Mỹ. (3)

IBM đã đi một nước cờ cực kỳ cực kỳ sai lầm khi cho ra mắt cấu trúc tổng tuyến mới của riêng mình, dẫn đến việc không tương thích với máy tính PS/2, không được người dùng công nhận, điều này đã khiến cho cổ phần của công ty lúc ấy bị sụt giảm không phanh, chi phí sản xuất cũng bị thua lỗ một cách nặng nề, nhưng từ đầu đến cuối, cơ quan đầu não khổng lồ này vẫn luôn là niềm ao ước lớn nhất đối với mỗi nhà phát minh và sáng tạo vê mảng công nghệ trên toàn thế giới, hoàn toàn xứng đáng là người khổng lồ màu xanh.

Có thể nói, khi nhắc đến máy tính thì không thể không nói đến IBM.

Ngay tại trong nhà máy IBM, Ô Đào thật sự là được mở mang tầm mắt, bước vào bên trong nhà máy, cô vô tình ngẩng đầu nhìn lên, một cỗ máy to lớn đập thẳng vào mắt cô, hóa ra cỗ máy đó là dùng máy tính để điều khiển kho hàng ba chiều ở trên cao, tất cả hàng hóa ra vào ở đây đều được điều khiển bằng máy tính.

Tất cả những điều này, cô đã từng đọc qua trên một bài báo chí nào đó, nhưng chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy thế này.

Có một số thứ con người ta phải được chứng kiến tận mắt thì mới có thể cảm nhận được hết vẻ choáng ngợp và hùng vĩ của nó.

Không chỉ có như vậy, các nhà máy của IBM đã bắt đầu sử dụng hàng tồn kho VMI, có nghĩa là hàng tồn kho do nhà cung cấp quản lý, với phương pháp quản lý này, có thể nói là làm giảm đáng kể số lượng hàng tồn kho, cũng làm cải thiện doanh thu của đống hàng tồn.

Ô Đào dẫn đầu đoàn kỹ sư nghiên cứu và phát triển, khi nhìn thấy những thứ này, cả nửa ngày bọn họ cũng không thốt lên được bất kỳ một lời nói nào.

Bọn họ đến đây để học hỏi kinh nghiệm, nhưng khi đến đây mới chứng kiến quan niệm của người nước ngoài về nhà máy đã khác xa hoàn toàn so với những gì mà bọn họ nghĩ tới, có thể nhìn thấy không có quá nhiều người ở đây, mà chỉ có máy móc, tự động hóa, cùng với hàng loạt các dây chuyền sản xuất.

Đây đã hoàn toàn không còn là một quan niệm nữa rồi!

Trước đây, mọi người chỉ biết là có chênh lệch về khoảng cách, nhưng lại không rõ là khoảng cách đó rốt cuộc là bao nhiêu, tới đây rồi thì mới phát hiện ra khoảng cách chênh lệch đó thật sự là vô cùng vô cùng lớn, nhưng vẫn như trước đây, chẳng ai trong đoàn người có thể nhìn thấy được điểm dừng của khoảng cách đó, bởi vì sự chênh lệch quá lớn, cho nên tuy rằng mọi người đã ngửa mặt lên để cố gắng nhìn thấy điểm cuối, nhưng rất tiếc là cho dù bọn họ đã ngửa mặt lên cao hết cỡ rồi, cũng vấn là không thể nhìn thấy được.

Điều này giống như là một con kiến và một con voi vậy đó, mà con kiến thì mãi mãi vẫn sẽ luôn là kẻ phải ngước nhìn con voi, mặc kệ việc con kiến đã trưởng thành và to lớn ra sao, hay con voi có non nớt và nhỏ bé thế nào, thì sự thật này mãi mãi sẽ chẳng bao giờ thay đổi được.

Ô Đào thật ra cũng đã sớm đoán trước được chuyện này, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy, trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút nặng nề và thất vọng, chính là cái cảm giác muốn đuổi theo nhưng làm thế nào cũng không thể theo kịp ấy, cứ như bản thân cô đang cách xa một người nào đó cả ba trăm năm vậy!

Sau mấy ngày được đi tham quan và học hỏi đó đây, trong đầu của tất cả mọi người đều xuất hiện một ý tưởng riêng, cảm giác rất xúc động, thỉnh thoảng trong lúc đang ăn tối, mọi người lại cùng nhau thảo luận, nhưng không biết cố gắng bằng cách nào.

Bởi vì khác biệt thật sự quá rõ ràng.

Mà Ô Đào sau khi chịu cú sốc và mất mát đó, thì cô lại đần có một ý tưởng kiên định hơn, rằng phải tăng cường đầu tư cho nghiên cứu khoa học, chuyện này có thể thu được rất nhiều thành quả, hoặc cũng có thể là sẽ không có kết quả gì, nhưng kinh phí đầu tư thì bắt buộc là phải dốc sức đổ vào, như vậy mới có một tia hy vọng được.

Chỉ có nghiên cứu khoa học mới có thể thúc đẩy sản xuất, mới có thể dẫn đầu đổi mới công nghệ.

Khi chuyến tham quan dần kết thúc, một vài bạn học trước kia của Ô Đào hiện đang ở nước Mỹ biết tin cô đang ở bên này thì ngay lập tức liền ngỏ lời muốn tụ tập với cô, bàn bạc muốn mời cô đi ăn một bữa cơm đoàn tụ, và tất nhiên là cô cũng muốn được gặp lại các bạn học ở nước Mỹ của mình, một phần là vì đã nhiều năm không gặp mặt mà, cho nên cảm thấy rất nhớ và cũng rất chờ mong, còn mặt khác thì chính là cô cũng muốn tìm hiểu thêm về tình hình cuộc sống ở nước Mỹ của bọn họ, cho nên đã không chần chừ gì cả mà vui vẻ vô tu đồng ý luôn.

Nói đến chuyện này thì, những người lúc trước xuất ngoại bằng tiền của mình trên cơ bản đều ở lại nước Mỹ, không có mấy người là quay trở về Trung Quốc đại lục cả.
Bình Luận (0)
Comment