[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 428 - Chuong 428: Gap Mat Tinh Dich (4)

Chuong 428: Gap Mat Tinh Dich (4) Chuong 428: Gap Mat Tinh Dich (4)Chuong 428: Gap Mat Tinh Dich (4)

Ô Đào đã từng đến một vài nhà hàng, đại khái cũng biết được giá cả các quán của nước Mỹ, kiểu cơm Tây xa hoa với nhà hàng có không gian đẹp thì sẽ khá đắt, còn những cái khác thì cũng ở mức bình thường mà thôi, mà nhà hàng này chủ yếu là tôm hùm, hình như là một nhà hàng mặt tiền, trọng lượng tôm hùm là dựa theo yêu cầu của khách hàng.

Dựa theo việc loại tôm hùm này ở Trung Quốc khá quý hiếm và đắt đỏ thì giá cả này cũng còn thể xem như rất bình dân rồi.

Cô nhìn qua một chút rồi hỏi Diệp Uẩn Niên: "Chúng ta ăn con lớn bao nhiêu nhỉ?"

Diệp Uẩn Niên: "Chúng ta cần một con khoảng hai đến ba cân, còn thêm một ít món ăn phụ nữa.”

Ô Đào gật đầu: "Được."

Diệp Uẩn Niên nhìn lướt qua: " Chắc là em sẽ thích ăn món cá ngừ đại dương này, nó được ướp bằng sushi tương vừng, còn cả món tôm dừa này nữa, chắc chắn em cũng sẽ thích."

Ô Đào: "Vậy thì mỗi món một phần nhé."

Diệp Uẩn Niên lại xem tiếp, thảo luận với Ô Đào rồi gọi thêm một ít món ăn kèm khác, một phần súp ngô cho Ô Đào và nước sôi để nguội.

Bạn học bên cạnh nhắc nhở: "Các cậu phải gọi hai phần canh chứ, canh ở đây là phần dành cho một người thôi."

Ô Đào: "Chắc chắn là anh ấy sẽ không uống đâu, khẩu vị của anh ấy rất thanh đạm, chỉ biết uống nước sôi để nguội thôi!"

Nói xong, cô cười cười nhìn Diệp Uẩn Niên: “Anh mau nói rõ giúp em đi. Nói đúng thì em sẽ trả tiền ăn cho, không thể để truyền ra tin đồn em ngược đãi bạn trai mình được."

Diệp Uẩn Niên cũng mỉm cười: "Đúng vậy, tôi chỉ uống nước sôi để nguội thôi."

Anh cũng có uống cà phê, nhưng thật ra không thích mấy, chỉ là thi thoảng công việc yêu cầu sự tập trung thì sẽ uống một chút để nâng cao tỉnh thần, còn mấy món súp trong cơm Tây hay Trung thì chắc chắn là không thích rồi, thậm chí là có thể nói là chán ghét đến tận tâm can nữa ay chứ.

Mọi người cùng nhìn hai người này, nhất thời chỉ cảm thấy hai người chỉ nói một vài lời bình thường nhưng đều lộ ra hương vị tình yêu ngọt ngào, trong không khí dường như còn thoang thoảng vị ngọt như mật ong. Haizzz, lại vô duyên vô cớ rải cơm chó lung tung cho người ta ăn nữa rồi, mọi người ở đây còn chưa ăn được một miếng cơm nào đâu đấy...

Món điểm tâm nhỏ trước khi dùng bữa là một loại bánh, bên ngoài xốp giòn còn bên trong thì mềm mại, Ô Đào rất thích mùi hương phô mai này, cảm thấy hương vị của nó rất tuyệt.

Diệp Uẩn Niên từ bên cạnh thấy thế thì liền nói: "Cái này anh cũng làm được đó, ở Walmart có bán nguyên liệu đấy, lúc chúng ta đi vê thì vào mua đi, về nhà anh sẽ làm cho em ăn”

Ô Đào: "Được, đến lúc đó mua nhiều nhiều một chút nha!"

Mọi người nghe được đều ngạc nhiên nhìn qua.

Ô Đào liền giải thích: " Khả năng nấu nướng của anh ấy rất tốt, cái gì cũng làm được, bình thường bọn mình đều là tự thân vận động, tự nấu cơm để ăn đấy."

Từ sau khi hai người ở bên nhau thường sẽ cùng nhau mua đồ ăn rồi cùng nhau nấu cơm, bây giờ trình độ nấu ăn của cô cũng đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi, hai người giống như là phân công hợp tác với nhau vậy đó.

Vẻ mặt của mọi người có chút không thể tưởng tượng được mà nhìn về phía Diệp Uẩn Niên, nếu mà một người giống như mình nấu ăn thì sẽ rất bình thường, đều là do thói quen mà thành, nhưng chuyện Diệp Uẩn Niên tự mình đi nấu cơm, hơn nữa còn nấu nướng không tồi, thậm chí dường như còn giỏi hơn cả Ô Đào nữa thì thật sự là cảm giác không thể nói nên lời.

Chỉ thấy anh trước sau vẫn bình thản như vậy, giống như không có biểu cảm gì, chỉ khi đối mặt với Ô Đào thì mới có thể tươi cười được.

Mọi người cũng không dám hỏi gì thêm.

Ăn món điểm tâm xong, mọi người bắt đầu nói về mấy năm xa nhau, đề tài vừa mở ra, cảm giác ngại ngùng lúc trước lập tức bay biến đi mất, hoàn toàn không còn sót lại bất cứ một dấu vết nào, không khí trong chốc lát liền sôi nổi hẳn lên, lần lượt từng người từng người kể về mấy năm nay bọn họ đã trải qua như thế nào, cuối cùng không biết tại sao chủ đề lại đột nhiên nói đến Ô Đào, liền có một bạn học kích động nói: "Trước đây có một lần ở trường học, mình có nghe được một bản báo cáo phân tích về tiềm lực phát triển máy tính ở Trung Quốc, bên trong nhắc tới công ty các cậu, cho rằng trong tương lai công ty sẽ rất có tiền đồ, mình còn nghe được bọn họ nhắc tới tên của cậu, cậu có biết không, lúc ấy mình thực sự rất kinh ngạc, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, mình vậy mà lại nghe được tên của cậu từ một ngôi trường đại học ở Mỹ đấy!"

Ô Đào không hề cảm thấy ngạc nhiên mấy đối với chuyện này, sự phát triển của công ty cô ở trong nước trong mắt người phương Tây có lẽ còn chưa đủ để nhìn, thật ra mục đích khi người ta nhắc đến càng giống như sự chú ý đối với một quốc gia bần cùng lạc hậu, giống hệt như người thành phố chú ý đến một tên nhà quê vậy mà cũng học theo bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment