Chuong 429: Gap Mat Tinh Dich (5)
Chuong 429: Gap Mat Tinh Dich (5)Chuong 429: Gap Mat Tinh Dich (5)
Cô lập tức cười đáp lời: "Bây giờ bọn mình vẫn còn lạc hậu hơn nước ngoài rất nhiều, con đường phải đi còn rất xa, chỉ có thể từ từ học hỏi để tiến bộ hơn từng chút từng chút một mà thôi."
Nhưng mọi người lại cảm thấy rất hứng thú, liền hỏi kỹ càng hơn, Ô Đào cũng giới thiệu tỉ mỉ cho bọn họ, kể về mục đích của chuyến đi đến nước Mỹ lần này là vì muốn học hỏi kinh nghiệm chế tạo điện tử tiên tiến của nước Mỹ, lại nói thêm mình đã thu mua một dây chuyên sản xuất ở Hồng Kông, năm ngoái đã bắt đầu đầu tư, xây dựng thêm một dây chuyền sản xuất ở đại lục.
Mọi người nghe xong lập tức thấy kinh ngạc không thôi, máy tính là loại công nghệ cao, ở trong nước đừng nói là sản xuất, trước kia ngay cả cơ hội để nhìn cũng không có, mọi người đều nhớ rõ năm đó các vị giáo sư phải vất vả tới nước Mỹ mua mấy thứ máy móc về như thế nào, thế mà bây giờ Trung Quốc đã có thể sản xuất được rồi.
Ô Đào nhìn dáng vẻ kinh ngạc của mọi người thì không nhịn được mà bật cười thành tiếng: "Các cậu tới nước Mỹ 6 năm rồi, trong 6 năm này, các cậu đang phát triển thì quốc gia của chúng ta cũng đang phát triển, có thể nói là biến chuyển từng ngày, có lẽ các cậu nên suy xét việc quay về nhìn một chút đi thì hơn đó."
Cô vừa nói xong, mọi người quay mặt nhìn nhau, vừa ngạc nhiên vừa cảm động.
Đồng Hà càng cảm khái liên tục: "Bọn mình tới nước Mỹ thật ra cũng chỉ là một cái đinh vít, suốt thời gian dài như thế cũng không đạt được thành tựu lớn lao gì, Ô Đào thì ngược lại ha, ở lại trong nước phát triển cho Công Nghệ Tam Hợp trở nên oanh liệt lẫy lừng, không ngờ rằng bây giờ đã có dây chuyền sản xuất máy tính của riêng mình rồi."
Đây chính là một chuyện đại sự đó.
Ô Đào mỉm cười: "Bây giờ chúng ta cũng đã có internet, đã dần dần kết nối tin tức với nước Đức, nước Mỹ và với các quốc gia khác rồi."
Cô vừa nói như vậy, mọi người đều hưng phấn: "Đúng đúng đúng, chúng ta thấy được! Bọn mình thấy rồi, đó là lời chào đến từ Trung Quốc, nghe nói là do giáo sư Diệp đầu tư làm, bọn mình xem được tin này ở trên báo chí!"
Báo chí Mỹ cũng đăng tải rằng sau hai trăm năm đóng cửa quốc gia, thế sự xoay vần, Trung Hoa đã bắt đầu phóng tâm mắt ra thế giới, muốn chủ động đi ra khỏi Vạn Lý Trường Thành do một tay mình xây dựng, hướng ra thế giới bằng lời chào hỏi đầu tiên trên internet.
Đây là âm thanh của một nền văn minh năm nghìn năm tuổi đang hòa nhập vào sân khấu thế giới, âm thanh này cuối cùng đã làm cho các nước phát triển phương Tây hiểu rằng một đất nước đã từng lạc hậu bây giờ đang lặng lẽ đứng lên.
Nghĩ đến những lời đánh giá của tờ báo kia, trong mắt mọi người đã có chút ươn ướt, mặc dù đang ở nước ngoài và định cắm rễ ở chỗ này, nhưng rốt cuộc thì đây chính là đất nước đã sinh ra mình, bản thân đã từng hô to thực hiện hiện đại hoá là bằng chính sinh mệnh của mình.
Biết đất nước mình cũng đang có sự phát tiến lớn mạnh, tóm lại trong lòng của bọn họ ai nấy cũng đều rất kích động, khuôn mặt cũng bất tri bất giác mà tràn đầy niềm tự hào và vui sướng khó giấu nổi.
Ánh mắt các mọi người ở đấy nhìn về phía Diệp Uẩn Niên cũng toát ra sự kính nể và sùng bái vô cùng: "Giáo sư Diệp công thành danh toại rồi quay về Trung Quốc, cống hiến cho sự nghiệp phát triển máy tính cho đất nước của chúng ta." Lúc nghe thấy mọi người nói như thế, sắc mặt của Hà Tích Thanh ở bên cạnh lại càng thêm phần khó coi hơn.
Diệp Uẩn Niên lại là vẻ bĩnh tĩnh khiêm nhường, trước sau như một, đáp: "Tôi chỉ là cố gắng hết sức mình để đóng góp chút việc nho nhỏ cho đất nước đã sinh ra và nuôi lớn bản thân tôi mà thôi."
Mọi người đối mặt với sự lãnh đạm như vậy của Diệp Uẩn Niên thì vô cùng cẩn thận, cũng không dám tùy ý nói chuyện nữa, nhưng dù sao thì cũng cần biểu đạt một chút suy nghĩ của mình, liền nói: "Giáo sư Diệp chính là một hình mẫu xuất sắc cho du học ở Mỹ, cũng là tam gương cho chúng tôi noi theo!"
Lời này khó tránh khỏi có chút nịnh nọt nhưng đó chính là lời nói thật lòng.
Hà Tích Thanh nghe xong, liền cười nói: "Cái này thì không thể so sánh được rồi, giáo sư Diệp chính là người có tiền, ở nước Mỹ đã rất giàu có rồi, tất nhiên là sẽ áo gấm về làng*, còn chúng ta bây giờ chỉ là học trò nghèo vừa mới tốt nghiệp cách đây không lâu, cũng chỉ mới được ấm no, thế này thì muốn so như nào được chứ?"
*: Nói vê những người con đi xa quê, sau khi đi thi đỗ đạt và làm nên sự nghiệp danh giá rồi thì liền quay trở về làng, về nơi bản thân đã từng sinh ra và lớn lên.