[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 445 - Chuong 445: Ngoai Truyen Ve Xa Hội Học Tính Toán (6)

Chuong 445: Ngoai Truyen Ve Xa Hội Học Tính Toán (6) Chuong 445: Ngoai Truyen Ve Xa Hội Học Tính Toán (6)Chuong 445: Ngoai Truyen Ve Xa Hội Học Tính Toán (6)

Vừa nói ra chuyện này, anh nghĩ, quả nhiên là anh vẫn không thể giấu nổi cô chuyện gì cả.

Hoặc là, cô ấy đã biết mọi chuyện rồi?

Ô Đào lại cười: "Không có gì, mau về nhà thôi."

Diệp Uẩn Niên: "Tuân lệnh."

Giao thông dạo này không tệ, mấy năm nay xe hơi ở Bắc Kinh xuất hiện ngày càng nhiều, nhưng lại không xảy ra tình trạng kẹt xe.

Đi đến đầu hẻm, Diệp Uẩn Niên một tay xách túi máy tính, một tay nắm lấy tay Ô Đào.

Từ khi biết cô mang thai, anh luôn như vậy, không quan tâm đến ánh mắt của người khác, anh chỉ hận không thể vừa đi vừa ôm chặt lấy cô.

Ngay cả khi bác sĩ nói rằng hai vợ chồng có thể quan hệ bình thường, nhưng anh vẫn luôn thận trọng không dám làm, anh nói: " Trong trường hợp này, chúng ta vẫn nên cẩn thận, chuyện này vẫn có xác suất nhất định."

Ô Đào cũng mặc kệ anh.

Đang đi, Ô Đào đột nhiên hơi cứng đờ người, cô dừng bước.

Diệp Uẩn Niên vội vàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Ô Đào ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn mờ ảo, cô nhìn thấy ánh mắt anh đang căng thẳng.

Cô nói với anh: "Đột nhiên em có cảm giác trong bụng có cái gì đó rất lạ."

Diệp Uẩn Niên: "Vậy chúng ta mau chóng đến bệnh viện?"

Ô Đào liền mỉm cười: "Nhưng em cảm thấy, có lẽ con của chúng ta đang chuyển động..."

Diệp Uẩn Niên ngẩn người, sau đó anh cúi đầu nhìn lên bụng cô.

Bụng cô vẫn còn rất phẳng, nhưng anh không thể tưởng tượng nổi, ở nơi này đang có một đứa bé.

Một đứa bé mang dòng máu của anh và Ô Đào, lúc này vẫn đang thai nghén và sắp chào đời.

Ô Đào cười nói: "Anh có muốn sờ thử không, em thật sự có cảm giác đứa trẻ đang đạp..."

Diệp Uẩn Niên có hơi do dự, nói: "Có."

Trong con hẻm yên tĩnh không một bóng người, gió thổi qua từng khe tường, nơi có nhị nguyệt lan đã sớm nở ra, trong không khí tràn ngập hương thơm nhàn nhạt.

Thân hình cao lớn của Diệp Uẩn Niên ngồi xổm xuống, bàn tay thon dài của anh đang nhẹ nhàng chạm lên bụng của Ô Đào.

Anh lại không cảm nhận được chuyển động đặc biệt nào, nhưng dưới ngón tay, nơi ấm áp và kiên cường này chính là nơi đang sinh sôi nảy nở ra huyết thống của anh.

Trong lòng anh cũng sinh ra một cảm giác khác lạ.

Một con búp bê cần một nhà máy để sản xuất, một đoạn mã chỉ cần gõ trên bàn phím, vậy còn cuộc sống này thì thế nào?

Ô Đào cúi đầu nhìn xuống vài sợi tóc rơi trước trán anh, cô thấp giọng nói: "Em đoán là anh vẫn chưa cảm nhận được, đứa trẻ còn rất nhỏ..."

Diệp Uẩn Niên ngước mắt lên, đôi mắt đen sáng lấp lánh: "Không đâu, anh đã cảm nhận được."

Giọng nói của anh nhẹ nhàng hơn tiếng lá rơi, như thể anh sợ làm kinh động đến thứ gì đó.

Ô Đào: "Vậy anh cảm nhận được gì."

Diệp Uẩn Niên: "Anh cảm thấy con của chúng ta đang nảy mầm." Ô Đào khẽ cười ra tiếng.

Diệp Uẩn Niên lại nghiêm túc, anh ngửa mặt nhìn cô, vẻ mặt đầy chân thành: "Ô Đào, đây là con của chúng ta, anh thật sự cảm nhận được."

Ô Đào chậm rãi kiềm chế nụ cười của mình.

Cô nhìn anh, chợt nhớ lại hình ảnh của nhiều năm trước, có một đứa trẻ ngồi trong phòng nghiên cứu.

Trong mắt đứa trẻ đó có một thế giới yên bình, hoàn toàn khác với thế giới này, đó là một thế giới có phương pháp đo lường và biểu đạt cảm xúc khác nhau.

Nhưng thế giới trong sáng và vô cùng thuần khiết này lại giống như thủy tỉnh mỏng manh và trong suốt, chỉ cần không cẩn thận là sẽ bị thương.

Nhiều năm trôi qua như vậy, trong nỗi đau như tuyết lở và niềm hạnh phúc như mật ngọt, có sự dịu dàng trong mắt anh, và có khao khát trong cảm xúc của anh.

Anh lại như khói lửa nhân gian.

Điều tốt đẹp cũng chính là ước mơ làm cho cuộc sống con người thêm phong phú, cũng là nơi để con người gửi gắm, có như vậy, năm tháng mới có thể kéo dài vô tận. Cô mỉm cười, đưa tay ra, ngón tay mảnh khảnh của cô chạm vào mái tóc mềm mại của anh: "Đúng vậy, em cũng cảm nhận được, đây là con của chúng ta."

Diệp Uẩn Niên: "Em là mẹ của đứa trẻ, còn anh là cha của đứa trẻ, từ nay nhà chúng ta trở thành một gia đình ba người."

Giọng của anh lúc này ấm áp đến lạ thường.

Chính khoảnh khắc này, anh đột nhiên hiểu ra được, rằng đây chính là câu trả lời mà khi anh ở trong thể giới tính toán mã nhị phân kia, mãi mãi không bao giờ có thể tìm ra câu trả lời, đó cũng là nơi mà anh vắt kiệt hết mọi thứ cũng không thể tạo ra những điều ấm áp này.

Đây là một khu ký ký túc xá đại học nhạt nhẽo không có gì kỳ lạ.

Vệ Hinh là một sinh viên đại học bình thường, hoàn cảnh gia đình nghèo khó, cô luôn cố gắng chăm chỉ học tập và làm thêm ngoài giờ đi học, là người chịu khó nhất ký túc xác này.

Nhưng gần đây, cô đã không đi làm may ngày liền, thậm chí còn trốn học hai lần vì nghiện chơi trò chơi có tên (Cuộc sống hoàn hảo của những nhân vật đối lập) .
Bình Luận (0)
Comment